BỐ TÔI LÀ MỘT VỊ BỒ TÁT
Jon Turner
Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
(My Father, The Bodhisattva - Jon Turner)
Bố Tôi Là Một Vị Bồ Tát Bố tôi vừa mới mất. Cuối cùng, rồi chứng nghiện rượu của bố cũng phải đi đến hồi kết thúc. Bố là người đã nghiện rượu hơn 20 năm, nhưng tôi không nghĩ rằng, tôi đã hiểu được điều nầy nghiêm trọng như thế nào, khi bố còn sống. Tôi luôn tin rằng, một ngày nào đó bố sẽ ngừng uống rượu, rồi mọi chuyện sẽ trở lại "bình thường", giống như cũ. Giờ đây, đã đến lúc cái ảo tưởng đó, cùng theo bố xuống mồ. Tôi đã không bao giờ có thể hình dung ra được, thân thể bố đã xuống dốc nhanh như thế. Bố đã già đi 40 tuổi, chỉ trong vòng 20 năm. Bố đã gầy đi bởi vì thiếu dinh dưỡng, nhưng cũng vì gương mặt say xỉn của bố, nên da mặt bố trông tệ hại vì do máu khó vận chuyển. Bố đã không đi dự đám cưới của tôi. Bố chưa bao giờ nhìn thấy các cháu nội, và từ giờ trở đi bố chẳng còn có cơ hội nào nữa. Bây giờ dù tôi muốn, hay tôi không muốn, tôi vẫn phải đối mặt với một sự thật. Cái chết, chính là vị thầy giáo vĩ đại. Bố chưa bao giờ làm hại gì tôi về thể xác, tuy nhiên, theo tôi nghĩ phải sống chung với một người nghiện rượu là một sự khó khăn, về mặt tình cảm và cả về mặt tâm lý. Chuyện bố nghiện rượu luôn luôn không phải là xấu. Khi tôi còn trẻ, chuyện nầy là chuyện rất tốt, nhưng khi tôi đã lớn tuổi, và khi cơn nghiện rượu của bố trở nên tồi tệ, thì thời gian tốt đẹp ít xảy ra hơn. Vì tôi hãy còn nhớ chuyện tốt đã xảy ra trước đó, điều nầy đã làm cho tôi đối phó khó khăn, với những chuyện không tốt xảy ra sau nầy. Tôi đã cố gắng cạnh tranh với bố, giống như hầu hết các cậu bé thường làm, nhưng lối sống của bố không thuận lợi gì cho bố, và bây giờ, lối sống nầy cũng không thuận lợi gì cho tôi. Bố là người chống lại Phật Giáo. Bố tin rằng tính người thì cố định, nên không ai có thể thay đổi tính tình, và bố chỉ tin vào những gì bố có thể nhìn thấy được, và chỉ có những người yếu đuối mới tham gia vào nhóm để giúp đỡ lẫn nhau. Bố luôn nghĩ mình là "con sói cô độc." Tôi nghĩ rằng những niềm tin nầy đã ngăn cản bố, làm cho bố chẳng bao giờ nhìn nhận chứng nghiện rượu của mình. Tôi đã tức giận với bố rất nhiều lần, nhiều đến nỗi tôi đã nằm mơ đấu tranh với bố, ngay cả lúc bố đã mất rồi. Nhiều lần trong một tháng, tôi đã choàng tỉnh từ những cơn ác mộng nói trên, và tôi đã cảm thấy vừa xấu hổ, và vừa thất vọng. Tôi cảm thấy xấu hổ, vì tôi đã có những cảm xúc tiêu cực, và tôi thất vọng vì tôi đã không thể giúp cho bố ngừng uống rượu. Cái nhìn của tôi về cuộc đời ngày càng trở nên thu nhỏ lại, và tăm tối hơn. Tôi đang rút mình ra khỏi thế giới bên ngoài. Linda, vợ tôi, hết sức lo lắng cho tôi, vì cô ấy không biết làm gì để giúp đỡ cho tôi được. Sau năm năm đau khổ, Phật Giáo đã tìm thấy tôi. Lúc ấy, tôi chỉ biết Phật Giáo là tôn giáo giúp cho con người được thăng bằng, và tôi cũng hiểu biết rằng đời sống của tôi đã hoàn toàn mất thăng bằng. Vì thế, khi tôi mua cuốn sách "Đánh Thức Đức Phật Bên Trong" viết bởi Lạt Ma Surya Das, và sau khi đọc xong một chương, tôi nhận biết ngay rằng, đây chính là điều tôi đã đi tìm kiếm suốt cuộc đời tôi. Quyển sách mà tôi đang đọc nầy, giống y hệt như là quyển sách mà do chính tôi viết ra. Quyển sách miêu tả tất cả những nguyên nhân làm tôi thất vọng. Tất cả những sự đau khổ của tôi, là những vết thương do chính tôi tạo ra. Vì quá đau khổ, thời gian lúc nầy, với tôi, như dừng lại. Tôi biết con đường tôi phải đi, chính là Đạo Phật. Vì, tôi chẳng còn con đường nào khác nữa. Cuộc đời tôi phụ thuộc vào con đường nầy. Sau khi tôi thực hành Phât Giáo và thiền định được hơn một năm, mọi chuyện bắt đầu cải thiện, nhưng những cơn ác mộng vẫn bền chí theo tôi. Và, tôi vẫn còn thù ghét bố tôi. Khi tôi bắt đầu đọc một quyển sách về thiền, và quyển sách nầy nói rằng nếu tôi chưa khóc trong lúc thiền định, thì tôi đã không thực hành thiền đúng đắn. Điều nầy làm tôi nhớ ra rằng, tôi đã không khóc trong vòng hơn 15 năm nay. Thậm chí, tôi đã không khóc khi bố tôi mất. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy tê cóng, như thể tôi không còn có cảm giác. Tôi đã tự thuyết phục chính tôi rằng, tôi đã không quan tâm về việc bố tôi mất, và nhìn theo bất cứ cách nào, điều nầy cũng không quan trọng, với tôi. Tôi không khóc chỉ là một triệu chứng, cho biết tôi đã bị cuộc đời đóng cửa. Vì vậy, khi tôi bắt đầu tập thiền định về bố tôi, tôi bắt đầu khóc như một em bé. Thế rồi, tôi không những có thể tha thứ cho bố tôi, mà điều quan trọng hơn nhiều, là tôi có thể tha thứ cho chính tôi, vì tôi đã không giúp cho bố tôi ngừng uống rượu. Cái-tôi của-tôi đã tưởng-tượng rằng, một lời nói của tôi có thể làm cho bố tôi bỏ chứng nghiện rượu. Nay tôi đã hiểu được điều nói trên, và tôi tha thứ cho tôi. Tôi cũng bắt đầu hiểu được rằng, cuộc đời bố tôi đã hoàn toàn bị chi phối bởi nhân duyên (nguyên nhân và điều kiện) và hậu quả, giống như tất cả mọi người. Bố tôi đã chưa bao giờ quyết định làm người nghiện rượu. Tôi biết bố tôi muốn làm một ông bố "tốt", và làm một người chồng "tốt". Bố chưa bao giờ uống rượu với mục đích làm tổn thương tôi, hoặc tự làm tổn thương chính mình. Tôi bắt đầu cảm thấy tội nghiệp, và thương cảm cho bố tôi. Bố đã lãng phí rất nhiều thời giờ vì nghiện rượu. Sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu về Tánh-không. Tánh-không cho rằng không-có-sự-vật-nào có tự tánh riêng biệt. Không những sự vật là tánh-không, mà nhân-duyên cũng là tánh-không (nguyên nhân và điều kiện). Môt nhà văn nào đó đã can đảm nói rằng, nghiệp chỉ dành riêng cho những ai không-hiểu-biết-gì về tánh-không. Thế rồi, giống như một ngọn đèn bừng sáng lên trong tâm trí tôi. Tôi chẳng còn bị xác định là người con trai của một ông nghiện rượu, bởi vì dưới cái-nhìn-tánh-không tôi không-tốt, và tôi cũng không-xấu. Dưới cái-nhìn-tánh-không, tôi không-là-gì-cả. Tôi không phải là chủ-từ. Mà tôi chính là động-từ. Tuy nhiên, một ngày kia khi tôi đi ra ngoài, chạy bộ, tôi cứ suy nghĩ về một câu nói trong đầu "Bố thì xấu, Phật Giáo thì tốt"; liên tục cùng với mỗi bước chân đi. Tại làm sao một chuyện thật xấu xa, lại có thể dẫn đến một chuyện thật tốt đẹp. Đây là lúc tôi hiểu rõ ràng rằng, bố tôi chính là người dẫn đường, cho tôi đến với Đạo Phật. Tôi đã nhận được một món quà tặng quan trọng nhất từ bố tôi: đó là niềm tin về tôn giáo. Suốt đời tôi, tôi sẽ nhớ ơn bố tôi. Vì, bố là vị Bồ Tát của tôi. Bây giờ, tôi có thể hiểu rõ ràng về con người thật của bố tôi, bố là người đàn ông tranh đấu để sống còn trên cuộc đời nầy. Tôi đã chẳng còn giận dữ bố tôi. Tất cả mọi cơn giận dữ trong tôi, cùng với tất cả mọi cơn ác mộng, bây giờ, đã đi qua hết rồi. Nam Mô A Di Đà Phật. Source-Nguồn: http://www.livingdharma.org/Living.Dharma.Articles/Bodhisattva-J.Turner.html |
My Father, The Bodhisattva My father had just died. His drinking had finally come to an end. He had been an alcoholic for over 20 years but I don’t think I ever realized just how serious it was while he was alive. I always believed that he would one day stop drinking and everything would return to "normal" again. Now it was time for that delusion to die as well. I never really saw how quickly he was going down hill. He had aged 40 years in 20. He was very skinny due to malnutrition but he was also pie faced due to bad circulation. He did not come to my wedding. He had never seen his grandchildren and now he never would. Now whether I wanted to or not I had to face it. Death is the great teacher. My father never harmed me physically but living with an alcoholic is hard both emotionally and psychologically. It wasn’t always bad. When I was young it was very good but as I got older and the alcoholism got worse the good times were less frequent. Knowing how it used to be and how it could have been seemed to make it even harder to deal with. I tried to emulate my father like most boys do but his way of life hadn’t worked for him and now it wasn’t working for me either. He was the antithesis of Buddhism. He believed that no one ever changes, that you only believe in what you can see and only weak people join groups. He thought of himself as the "lone wolf." I think these beliefs prevented him from ever seeing his alcoholism. I was so angry at my father that I even dreamed about fighting with him after he was already dead. I would wake up several times a month from these nightmares feeling both ashamed and frustrated. I was ashamed that I had these negative feelings and frustrated that I was unable to stop my father from drinking. My life was becoming smaller and darker every day. I was retreating from the world. My wife Linda was very, very worried about me and didn’t know how to help me. After five years of suffering, Buddhism found me. All I knew about Buddhism was that it had something to do with balance and I knew that my life was completely out of balance. So I bought the book "Awakening the Buddha Within" by Lama Surya Das and within one chapter I realized that this is what I had been looking for my entire life. It was as if I had written the book I was reading. It described all the causes of my frustrations. The suffering was all due to self inflicted wounds. Time stood still. I knew I had to follow Buddhism. There was no other path to follow. My life depended on it. After practicing Buddhism and meditating for over a year things began to improve but the nightmares persisted. I still hated my father. I began reading a book on meditation and it said if you haven’t cried while meditating then you aren’t doing it right. It was then that I realized that I hadn’t cried in over 15 years. I couldn’t even cry when my father had died. I was merely numb. I had convinced myself that I didn’t care that he was dead and that it didn’t matter anyway. Not crying was just another symptom of being closed off to life. So I began to meditate on my father and I started crying like a baby. Not only was I able to forgive him but more importantly I was able to forgive myself for not being able to stop him from drinking. I realized that it was my ego that thought one sentence from me could stop his drinking. I also began to see that my father was overwhelmed by causes and conditions just as we all are. He never decided to be an alcoholic. I know he wanted to be a "good" father and husband. He never drank to hurt me or to hurt himself for that matter. I began to feel sorry for my father. He wasted much of his life. I then began to study Emptiness. The notion that nothing has an independent self-nature. Not only are objects empty but so are their causes and conditions. One writer boldly stated that karma is for those who are ignorant of emptiness. Then in a flash it hit me. I was no longer defined as the son of an alcoholic, just as I am not inherently good or inherently bad. I am not inherently anything. I am not a noun. I am a verb. However, one day while I was out running I kept thinking "Dad bad, Buddhism good"; back and forth with every step. How can something so bad lead to something so good. That is when it became clear that my father had led me to Buddhism. He had given me the most important thing one can receive: spirituality. I will be forever grateful to him. He is my bodhisattva. Now I can see my father as he truly was, a man struggling to make it in the world. I am no longer angry with my father. It is all gone now, both the anger and the nightmares. Namu Amida Butsu. |