Thích Trung Hữu
CHÚ TIỂU
Tập Truyện Ngắn
Nhà Xuất Bản Phương Đông
Chú tiểu ơi một thời để nhớ
- Sư huynh, lại đây em đọc cái này cho nghe nè.
- Không rảnh.
- Chút xíu thôi mà.
- Đang bận.
- Sư… huynh…
Tôi chịu thua Đức luôn. Nhỏ là như vậy đó, muốn cho người ta làm cho nó cái gì thì đố ai mà thoát khỏi. Tôi đi đến chỗ Đức trong khi tay vẫn cầm cây chổi. Nó ngồi vắt vẻo trên lan can như một thiên thần bé nhỏ. Nắng sớm màu hồng nhạt đang nhảy múa trên tà áo lam dịu dàng. Không hiểu vì sao tôi rất chiều chuộng nhỏ. Ví dụ như việc chấp tác này nè, Thầy giao tôi quét nền, còn nhỏ lau bàn. Ấy vậy mà nhỏ có làm gì đâu. Mỗi sáng chỉ lên để… chứng minh hoặc ngồi vắt vẻo trên lan can đọc ba thứ tiểu thuyết mà nó cho là rất lãng mạn của Quỳnh Dao.
- Đọc gì đọc mau đi để tui còn làm việc nữa! - tôi nói khinh khỉnh.
- Dạ! - nhỏ cúi xuống đọc.
Tôi bị cuốn hút vào âm thanh trong trẻo của nhỏ hơn là nội dung.
- Hay không sư huynh? - bỗng nó ngừng đọc ngước mặt nhìn tôi hỏi.
- Ừ… hay. Tiểu thuyết của Quỳnh Dao hay thật đó.
- Hứ, sư huynh này kỳ ghê nghen. Bài của em viết cho Lễ Vu lan sắp tới mà sư huynh nói Quỳnh Dao, quỳnh búa gì hở?
- À! - tôi gãi gãi đầu vì bị hớ.
Đức kẹp tờ giấy trong quyển… chắc là tiểu thuyết mà tôi không thấy, bèn “phương tiện” đưa đẩy luôn rằng văn của Đức hay như tiểu thuyết vậy đó.
- Thiệt hả sư huynh! mắt nhỏ long lanh nhìn tôi sung sướng.
- Thiệt mà.
- Vậy em phải tìm chỗ thanh vắng để sáng tác tiếp mới được. Thôi em đi à nghen, sư huynh lau bàn giúp em nhé, cảm ơn sư huynh nhé.
Nó phóng xuống lan can rồi nhảy đi như con chim. Tôi nhìn theo lắc đầu cười, rồi tiếp tục công việc đang dang dở. Có tiếng bước chân, thầy đi vào. Tôi chấp tay xá thầy.
Thầy gật đầu rồi hỏi: Đức có lau bàn không con?
- Dạ có, thưa thầy.
- Con phải thường xuyên nhắc nhở Đức, nó ham chơi lắm.
- Dạ!
Quét dọn xong tôi đi xuống. Vừa tới cửa thì gặp ngay Đức: Cho sư huynh nè! - nhỏ đưa trái xoài đang giấu sau lưng ra trước mặt tôi, tủm tỉm cười.
- Lý do?
- Vì sư huynh nói tốt em trước mặt thầy.
- Lý do được chấp nhận. Nhưng không có lần sau đâu nhé. Tôi cầm trái xoài cười thầm: “Nhỏ quậy vậy mà cũng biết chuyện, tốt”. Ủa, mà Đức theo sư huynh chi vậy?
- Khì khì… nhỏ cười - Khi nào sư huynh ăn xoài nhớ kêu em nhá?
- Chi vậy?
- Thì… để em biết bên trong nó màu gì thôi mà.
- Thôi vậy trả lại cho Đức nè.
- Đâu có, đâu có… Em cho sư huynh thật mà - nhỏ nhe răng cười rồi bỏ chạy.
Tôi nhìn trái xoài rồi nhìn theo Đức, thấy vui lạ. Thầy tôi có rất nhiều đệ tử, trong đó nhóm Thất quái (gọi cho vui thôi chớ không phải nói chúng tôi là siêu quậy đâu nhé, ngược lại… rất ngoan nữa là) chúng tôi là những đệ tử út chót. Trong sự bảo bọc của Thầy tổ và huynh trưởng, chúng tôi rất đoàn kết và quan tâm nhau. Ví dụ như có một lần. Không biết chúng đi đâu về mà quần áo ướt ngoi ngóp, có đứa còn cởi trần nữa chứ. Tôi chưa kịp kêu chúng lại hỏi thì chúng đã đến trước mặt tôi. Mặt mày lấm lem, chúng đua nhau nói: “Tụi em đi chơi về, thấy đám ruộng có nhiều bông sen. Tụi em nhớ là sư huynh rất thích cúng bông sen cho Phật nên lội xuống hái. Vì sợ bông bị héo nên tụi em cởi áo huynh Hưng ra bó lại. Tặng sư huynh nè”. Chúng đưa bó bông sen cho tôi. Thử hỏi có cảm động không chứ!
Chợt tôi thấy Đức quẹo trái chỗ góc chùa, tôi liền chạy theo gọi giật lại: Đức, Đức, huynh đi đâu vậy?
- Em đi mượn tập của bạn về học bài.
- Đức nói láo, đi mượn tiểu thuyết phải không? Sư huynh méc thầy à nhe.
- Sư huynh mà méc thầy là em nghỉ chơi với sư huynh luôn - nhỏ chu mỏ một cái rồi quay đầu đi tuốt, bỏ tôi đứng bơ vơ một mình - Nhưng lỡ có ai hỏi Đức đi đâu thì huynh nói sao? - tôi hỏi với theo.
- Thì nói em đi mượn tập về học bài - tiếng Đức đáp lại lanh lảnh trong không gian vắng vẻ.
“Đức đi mượn tập về học bài, Đức đi mượn tập về học bài…”. Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm cho quen miệng, để lỡ có ai hỏi thì cứ thế mà nói ra. Tôi chú tâm đến nỗi thầy đứng trước mặt lúc nào mà không hay: Con đang lầm bầm gì vậy Hữu? - thầy hỏi.
- Dạ, Đức đi mượn tập học bài.
- Thầy hỏi con đang lầm bầm cái gì, chứ đâu có hỏi Đức đi đâu. Tụi con có chuyện gì phải không? Đức đâu rồi?
- Dạ, Đức đi… đi… tiểu…
- Tiểu gì?
- Dạ tiểu… thuyết ạ! - tôi nói nhí nhí trong miệng để cho thầy đừng nghe. Nhưng thầy nghe rất rõ nên bảo tôi: “Bảo đứa nào chạy ra gọi nó về thầy biểu”.
- Dạ!
Đức vừa chỗ thầy đi xuống, nhỏ vừa mới bị thầy la cho một trận vì tội đọc tiểu thuyết. Mặt nó bí xị, hầm hầm: “Hắn nói chứ hổng ai hết”. Nhưng Đức đang đi thì bị Hưng chặn đường: Ê, đứng lại - Hưng dang tay ra chặn Đức lại.
- Đi chỗ khác chơi - nhỏ gạt tay Hưng làm thằng nhỏ muốn chúi đầu xuống đất.
Bất ngờ trước cử chỉ của Đức, Hưng nổi nóng kéo áo Đức lại nói:
- Chơi nỗi gì, trái xoài tui cho huynh sao huynh dám đem cho sư huynh Hữu?
- Sư huynh Hữu à, tui đang tìm huynh ấy đây. Huynh thấy huynh ấy ở đâu không?
- Mới thấy huynh ấy ở chỗ giặt đồ. Chi vậy?
- Tui sẽ xử huynh ấy.
- Ừ, đi đi. Nhớ đòi trái xoài lại nhe, hi ha!
Đức chạy ra phía sau chỗ giặt đồ. Nó nhìn tứ phía: “Sư huynh, sư huynh Hữu đâu rồi? Trốn hả?” - nhỏ hét.
- Sư huynh đang ở đây, trên cây me này. Hi hi… đang tìm người giúp đỡ thì Đức tới, hên quá.
- Đang làm gì ở trển vậy? Xuống biểu coi, nhanh lên.
- Đang hái me, không xuống được. Có nhiều me chín lắm nè. Sư huynh hái liệng xuống Đức chụp nhe?
- Ủa, sư huynh hái me hả? Dạ, liệng xuống đi, em chụp cho - Đức nuốt nước miếng cái ực khi thấy tôi giơ giơ chùm me trước mắt - Em thích me chín lắm đó, nhưng chín bột mới được à. Chín dốt hổng chấm muối được đâu.
Thế là kẻ tung người hứng, chẳng mấy chốc đã có cả một đống me trên đất.
- Được mấy trái? - tôi tuột xuống đất, vừa phủi mấy con kiến vàng trên người vừa hỏi.
- Vầy nè sư huynh. - nhỏ dơ 3 ngón tay lên khoe - Ba chục trái. Mình kêu mấy huynh kia ra ăn luôn hén sư huynh?
- Ừ, đi mau đi.
Đức chạy vô rồi chạy ra. Theo sau là Nhã và Ngân. Chúng vừa đi đều bước vừa hát: “Hết ngày dài lại đêm thâu, chúng ta đi trên đất Phật mầu. Hết đêm thâu lại ngày dài, chúng ta đi trên đất Như Lai…”. Khi đến trước mặt tôi, Đức báo cáo:
- Hưng và Triết đi đâu rồi sư huynh à, vậy tụi mình ăn luôn hay chờ, sư huynh?
- “Phải chờ chứ”. Cả đám quay lại thì thấy Hưng đang đi tới, bé Triết theo sau. “Không có Hưng thì đâu có được”, Hưng nói với vẻ đắc ý lắm. Ngân vỗ vai Hưng cái “chát” nói: “Đi đâu nãy giờ làm tụi tui tìm muốn chết”. Nhưng Hưng không thèm để ý, ra lệnh cho Triết: “Triết trình diện cưng”. Hưng sàng qua một bên thật điệu nghệ để cho Triết xuất hiện.
- “Dạ”, Triết dở áo lên, “bịch”, một trái xoài to tướng rớt xuống. Mọi người “ồ” lên thích thú - Vậy là bữa nay mình trúng mánh rồi mấy huynh ơi, vừa có me lại có xoài nữa, hihi haha…
Mấy huynh đệ chúng tôi đang ăn rất xôm tụ thì Viên, một trong “thất quái” chúng tôi tới (chúng tôi có 7 chú tiểu, mỗi người làm thị giả cho thầy một ngày. Bữa nay là phiên của Viên). “Có chiếu chỉ, các ngươi hãy tiếp chỉ”, giọng Viên oang oang: “Phụng Phật thừa vận, Sư phụ chiếu viết, xét thấy đám lục quái các ngươi, chừa tui ra nhe, Viên nhìn tụi tôi nói nhỏ, rồi đọc tiếp, các ngươi trưa mà không chịu ngủ nên phạt các ngươi xách nước đầy các hồ trong chùa. Khâm thử”.
- Sư phụ vạn tuế.
- Thành thật chia buồn nha - Viên cười chúm chím - Ai bảo ăn mà không rủ tui chi.
- Không rủ nhưng có chừa phần chứ bộ. - Triết mếu máo tưởng tượng cảnh phải xách hết các hồ nước cho gần 100 chúng trong chùa.
- Thiệt hả. - Viên chấp 2 tay sau đít nghênh mặt hỏi - Đâu đưa coi.
- Đây nè! - tôi đưa cho Viên gói me và xoài. Viên cầm lấy rồi cười vui vẻ nói: “Vậy là tha cho mấy huynh đó”.
- Nghĩa là sao? - đứa trố mắt, đứa há mồm, đứa thì vểnh tai nghe.
- Chiếu chỉ giả đó, hi hi…
- A, vậy là tụi mình bị gạt rồi mấy huynh ơi, xử huynh ấy đi - cả bọn đồng đứng dậy định tấn công, Viên đặt ngón tay lên miệng “suỵt”: “Nếu mấy huynh còn ồn ào như vậy là bị phạt thiệt đó. Thầy “khẩu dụ” tôi ra đây bảo mấy huynh đi ngủ đó”.
- Thiệt hả?
- Còn thiệt với giả gì nữa. Nhìn đồng hồ thử coi, 12 giờ trưa rồi còn gì nữa.
Chúng tôi cùng nhìn chiếc đồng hồ điện tử đang đeo trên tay. Đó là chiếc đồng hồ mà Thầy đã cho chúng tôi để chắc chúng tôi phải biết giờ giấc.
- Đúng rồi, mình phải vào thôi mấy huynh. - tôi nói.
- Suỵt, đã bảo đừng ồn ào mà. - Viên kẻ cả.
- Suỵt sụyt cái gì chứ, có ai ồn ào đâu mà huynh cứ sụyt hoài vậy!
- Khì khì, đề phòng trước vậy mà. - Viên cười bả lả cho đỡ quê…