Nên Biếu Quà Tặng Cho Ai?, Kinh Tăng Chi Bộ (song ngữ)

26 Tháng Ba 201503:38(Xem: 7596)

Nên Biếu Quà Tặng Cho Ai?, Kinh Tăng Chi Bộ
Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
(To Whom Should Gifts Be Given?, Anguttara Nikaya
Translated by Nyanaponika Thera & Bhikkhu Bodhi - Source: www.bps.lk)

Nên Biếu Quà Tặng Cho Ai?,
Kinh Tăng Chi Bộ
 

Một lần kia, Vacchagotta, một du tăng (là nhà tu khổ hạnh lang thang, không có nơi ở ổn định), đến gần Đức Phật và nói với ngài: [46]

"Kính thưa Thầy Gotama (Cồ Đàm), tôi đã nghe nói rằng vị sư khổ hạnh Gotama nói: 'Mọi người chỉ nên biếu Thầy quà tặng, mà không nên biếu những người khác; mọi người chỉ nên biếu những người đệ tử của Thầy, mà không nên biếu những người đệ tử của những người khác. Chỉ khi nào biếu Thầy, thì mới có kết quả tốt đẹp, và khi biếu những người khác thì không có kết quả tốt đẹp; chỉ khi nào biếu đệ tử của Thầy, thì mới có kết quả tốt đẹp, và khi biếu những đệ tử của những người khác thì không có kết quả tốt đẹp.' Kính thưa Thầy Gotama, như thế những lời người ta nói đúng là lời nói của Thầy, hoặc là người ta nói không đúng về Thầy? Những lời họ tuyên bố có phù hợp với sự giảng dạy của Thầy, và lời nói nầy có làm cho Thầy thất vọng không? Riêng chúng tôi, chắc chắn là không muốn nói không đúng về Thầy Gotama."

"Vaccha, những người đã nói như thế là họ đã không lập lại lời nói của ta chính xác, vì họ đã hiểu sai lệch. Những lời họ tuyên bố không có phù hợp với sự giảng dạy của ta, và lời nói sai lầm nầy chắc chắn làm cho ta thất vọng.

"Vaccha, người mà ngăn cản người khác bố thí, ông ta đã gây ra sự bế tắc và là chướng ngại vật cho ba người: ông ta đã cản trở người cho tặng làm công việc đáng khen, ông ta đã cản trở người nhận vì không nhận được món quà tặng, và hơn nữa, ông đã làm hao mòn và làm thiệt hại cho chính tiếng tăm của mình. Vaccha, thật ra, những điều ta giảng dạy như sau: ngay cả khi một người đổ nước rửa nồi hoặc đổ nước rửa ly tách xuống ao hồ của làng, với sự mong muốn rằng các chúng sinh trong ao hồ, ăn uống được chút ít chất cặn thừa nầy - đấy cũng là nguồn gốc công đức, chứ đừng nói chi đến việc cho tặng quà đến mọi người.

"Tuy nhiên, ta nói rằng việc cho tặng, cúng dường đến những vị có đức hạnh mang lại rất nhiều kết quả tốt đẹp, trong khi việc cho tặng đến những người vô đạo đức mang lại rất ít kết quả. [47] Người có đức hạnh đã loại bỏ năm tính chất và sở hữu năm phẩm chất. Năm tính chất mà ông ta loại bỏ là gì? Đó là sự ham muốn nhục dục, sự sân hận, sự lười biếng cùng sự không hoạt động, sự bồn chồn cùng sự lo lắng, và sự nghi ngờ: đây là năm tính chất mà ông ta đã loại bỏ. Và năm phẩm chất mà ông ta sở hữu là gì? Đó là sự đạo đức, sự tập trung, trí tuệ, sự giải thoát, và sự hiểu biết cùng với cái nhìn giải thoát của người đã được đào tạo hoàn hảo. Đây là năm phẩm chất mà ông ta đã sở hữu.

"Ta tuyên bố, những gì được cho tặng, cúng dường đến một người đã từ bỏ năm tính chất và sở hữu năm phẩm chất nầy, mang lại rất nhiều kết quả tốt đẹp."

46. ​​Vị du tăng Vacchagotta, thường xuất hiện trong các kinh điển Phật Giáo, ông thường

để ý, và thích thú tham gia vào việc đặt các câu hỏi liên quan những triết lý trừu tượng đến Đức Phật (thí dụ như sự hiện hữu của con người, sự hiểu biết, vật chất, nguyên nhân, con người thật sự là gì, sự vật thật sự là gì, thời gian, và không gian), mà Đức Phật đã từ chối trả lời; nhưng rồi sau cùng, ông đã trở thành đệ tử của Đức Phật, và ông đã đạt được quả A La Hán.

47. Điều nầy muốn nói đến các công đức về nghiệp, mà một người hưởng được nhờ vào việc cúng dường các vị A La Hán và các vị sư khổ hạnh. Theo Đức Phật, kết quả tốt đẹp (nghĩa là cây-sinh-ra-nhiều-quả) của việc cúng dường, thí dụ như khả năng mang đến phước lợi giống như ý mong muốn của người cho tặng, tùy thuộc vào sự hổ tương của hai yếu tố: mục đích của người cho tặng, cùng sự đạo đức và lòng trong sạch của người nhận. Một món quà tặng được cúng dường với niềm tin, với sự khiêm tốn, và với sự tôn trọng bởi một người cho tặng khôn ngoan và đức hạnh thì có rất nhiều kết quả tốt đẹp, hơn hẳn sự cúng dường tình cờ bởi một người vô đạo đức; và một món quà được cúng dường cho một nhà tu khổ hạnh có lòng ngay thẳng và có đức hạnh thì có rất nhiều kết quả tốt đẹp hơn hẳn việc đem cho tặng một người có công phu tu hành ít ỏi. Người cho mang quà tặng đến cúng dường các vị A La Hán, các vị nầy có ruộng phước tối cao về công đức, người cho tặng sẽ hưởng được nhiều phước đức nhất, giống như lời giải thích của Đức Phật.

"Người được đào tạo hoàn hảo" (asekha), nghĩa là một vị A La Hán, có năm tính chất đã bị loại bỏ là năm vật ngăn trở. Năm phẩm chất đã sở hữu là năm Pháp Uẩn (dhamma-aggregates).

To Whom Should Gifts Be Given?, Anguttara Nikaya

Once Vacchagotta the wanderer approached the Blessed One and said to him: [46]

“I have heard it said, Master Gotama, that the ascetic Gotama says: ’Gifts should be given only to me and not to others; they should be given only to my disciples and not to the disciples of others. Only what is given to me brings great fruit, not what is given to others; only what is given to my disciples brings great fruit, not what is given to the disciples of others.’ Now, Master Gotama, do those who say so report Master Gotama’s actual words and not misrepresent him? Do they declare this in accordance with your teachings and will their assertion give no grounds for reproach? We certainly do not wish to misrepresent Master Gotama.”

“Those who have said so, Vaccha, have not reported my words correctly, but misrepresent me. Their declarations do not accord with my teachings and their false assertion will certainly give cause for reproach.

“Vaccha, anyone who prevents another person from giving alms causes obstruction and impediment to three people: he obstructs the donor from doing a meritorious deed, he obstructs the recipient from getting the gift, and prior to that, he undermines and harms his own character. What I actually teach, Vaccha, is this: even if one throws away the rinsings from a pot or cup into a village pool or pond, wishing that the living beings there may feed on them - even this would be a source of merit, not to speak of giving a gift to human beings.

“However, I do declare that offerings made to the virtuous bring rich fruit, and not so much those made to the immoral. [47] The virtuous one has abandoned five qualities and possesses another five qualities. What are the five qualities he has abandoned? Sensual desire, ill will, sloth and torpor, restlessness and worry, and doubt: these are the five qualities he has abandoned. And what are the five qualities he possesses? He possesses the virtue, concentration, wisdom, liberation, and knowledge and vision of liberation of one perfect in training. These are the five qualities he possesses.

“What is given to one who has abandoned those five qualities and who possesses these five qualities - this, I declare, brings rich fruit.”

46. The wanderer Vacchagotta often appears in the Suttas engaging the Buddha in anxious queries about points of speculative metaphysics, which the Buddha refuses to answer; see MN 72, SN Ch. 33, SN 44:7–11. According to MN 73 he eventually became a monk under the Buddha and attained arahantship.

47. This refers to the kammic merit acquired by making offerings to brahmins and ascetics. According to the Buddha the “fruitfulness” of an act of giving, i.e. its capacity to bring desired benefits to the donor, depends upon the interaction of two factors: the intention of the donor and the moral purity of the recipient. A gift given with faith, humility and respect by a wise and virtuous donor is more fruitful than one given casually by an immoral person; and a gift given to a virtuous and upright ascetic is more fruitful than one given to a spiritually undeveloped person. Gifts to the arahants, the supreme field of merit, are the most meritorious, as the Buddha will explain. For a more detailed treatment of this theme see MN 142.

The qualities abandoned are the five hindrances. The qualities possessed are the five “dhamma-aggregates” of “one perfect in training” (asekha), an arahant. 

Sorce:

http://www.bps.lk/olib/wh/wh155-u.html#S27

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tư 2016(Xem: 7013)
Như vầy tôi nghe: Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, tại Jetavana, ngôi vườn ông Anàthapindika. Lúc bấy giờ, Bàhiya Daruciriya trú ở Suppàraka, trên bờ biển, được cung kính, tôn trọng đảnh lễ, cúng dường và nhận được y, đồ ăn khất thực, sàng tọa, dược phẩm trị bệnh. Rồi Bàhiya Dàcuciriya khởi lên tư tưởng như sau: "Với ai là bậc A-la-hán hay đang đi trên con đường A-la-hán, ta là một trong những vị ấy ". Rồi một Thiên nhân, trước là bà con huyết thống với Bàhiya Dàruciriya, vì lòng từ mẫn, vì muốn lợi ích, với tâm của mình biết tâm tư của Bàhiya Dàruciriya, đi đến Bàhiya Dàruciriya và nói như sau:
14 Tháng Tư 2016(Xem: 5685)
Tôi đã nghe nói rằng, có một thời Đức Phật đã sống với những người ở vùng Sumbhan. Lúc bấy giờ, trong vùng Sumbhan nầy, có một tỉnh tên là Sedaka. Ở đó, Đức Phật đã gọi chư tăng, "Nầy các Tỳ Kheo!" "Dạ thưa Đức Thế Tôn," chư tăng đồng trả lời.
02 Tháng Tư 2016(Xem: 6682)
Được nghe Đức Phật đích thân thuyết pháp là một nhân duyên hy hữu, một công đức vô lượng, và may mắn hãn hữu trong đời. Những lời chúng ta nghe kể lại ở đây hay được thuyết pháp từ những người kém trí tuệ và đạo đức cho dù có lập lại chính xác từng lời từng chữ từ kim khẫu của Đức Thế Tôn vẫn không có đủ hấp lực, mãnh lực và công lực sư tử hống để giác ngộ nổi cho người nghe. Tuy nhiên, khi đọc, nghe được những lời vàng ngọc của Đức Thế Tôn dù qua bất cứ một phương tiện nào cũng như là những hạt nhân giác ngộ được cấy vào trong ý thức của chúng ta chờ nhân duyên chín ‘muồi’ để đơm hoa kết quả Phật tánh.
29 Tháng Ba 2016(Xem: 5604)
Lời Đức Phật dạy rất mực thâm sâu. Kinh nào cũng cần nghiền ngẫm, cần tu học với từng lời dạy một. Trong đó có nhiều kinh liên hệ tới sự chết. Nơi đây, bài viết này sẽ dịch hai kinh: Ud 7.10 và SN 44.9. Cả hai kinh đều dẫn tới nhiều suy nghĩ cho người học Phật.
02 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 6774)
Có một số kinh được Đức Phật đưa ra và gọi đó là giáo pháp ngắn gọn, để dạy một số chư tăng khi quý ngài bạch rằng tuổi đã cao, bây giờ cần một lời dạy giáo pháp ngắn gọn để lui về một góc rừng tu hành khẩn cấp.
22 Tháng Mười Một 2015(Xem: 7484)
Trong một số bài trước, chúng ta đã thấy Đức Phật trong vài kinh đã đưa ra một số giáo pháp ngắn gọn, để dạy một số chư tăng khi quý ngài bạch rằng tuổi đã cao, bây giờ cần một lời dạy để lui về một góc rừng u tịch tu hành khẩn cấp.
06 Tháng Mười Một 2015(Xem: 7853)
Đức Phật chỉ đường Giới Định Huệ là để giải thoát khỏi Tham Sân Si, ba độc đã lôi kéo chúng ta nhiều đời. Từ giáo pháp nhà Phật, hiện nay, các nhà khoa học Tây phương đã chọn ra một phần thích nghi để sử dụng cho nhiều trường hợp có lợi cho nhân loại và xã hội – trong đó, chánh niệm, thường dịch là mindfulness, được quan tâm, ưa chuộng nhất.
21 Tháng Mười 2015(Xem: 7785)
Phật Giáo là đạo giải thoát, vượt bờ sinh tử, xa lìa muôn kiếp mê lầm bể khổ. Đức Phật thường nói rằng chỉ có một cách duy nhất vượt qua bờ phiền não là: xa lìa tham sân si. Và ngài nói, chìa khóa xa lìa phiền não là tam học: giới định huệ. Như thế, cả phiền não và xa lìa phiền não đều là tâm. Ngắn gọn, Phật Giáo là pháp tu tâm.
08 Tháng Mười 2015(Xem: 6474)
Thuộc Tăng Chi Bộ (Anguttaranikàya) của Kinh tạng Pàli, đây là một bài kinh được tụng đọc thường nhật ở các xứ Phật giáo Nam Truyền, vừa như một thoại đầu cho hành giả mà cũng vừa là bài kinh hộ niệm cho người bệnh.