Quả báo vu khống bậc Thánh

17 Tháng Ba 201503:21(Xem: 6796)

Quả báo vu khống bậc Thánh
Quảng Tánh

qua baoTrong ba ác nghiệp của thân, khẩu, ý thì khẩu nghiệp (nói gian dối, nói chia rẽ, nói hung ác, nói dua nịnh) là dễ gây tạo nhất. Nhiều người cứ nghĩ lời nói gió bay nên nói không cần suy xét, nói cho đã miệng mà không ngờ những lời hư vọng ấy có tác hại không nhỏ đến mình và người.
Nhất là khi đề cập hay bình phẩm về người tu hành, chúng ta lại càng cẩn trọng hơn. Sống trong cảnh giới phàm thánh đồng cư, dù thánh ít phàm nhiều nhưng khi chưa biết chắc về một điều gì của ai đó thì tốt nhất là không nên nói.

Vì nói điều mà mình không biết rõ, chỉ nghe lại từ người khác (mà miệng tiếng trong thế gian luôn hàm chứa vô vàn dụng ý khác nhau) thì chẳng những không lợi ích gì mà biết đâu lại bị tổn giảm phước báo, liên lụy đến mình.
“Một thời Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Độc.
Bấy giờ Tỳ-kheo Cù-ba-ly đến chỗ Thế Tôn, cúi lạy rồi ngồi một bên, bạch Thế Tôn:
- Tỳ-kheo Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên việc làm rất ác, tạo các hạnh ác.
Thế Tôn bảo:
- Chớ nói thế! Thầy hãy phát tâm hoan hỷ đối với Như Lai. Tỳ-kheo Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên việc làm thuần thiện, không có các điều ác.
Tỳ-kheo Cù-ba-ly hai ba phen bạch Thế Tôn:
- Như Lai nói thật không có hư vọng, nhưng Tỳ-kheo Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên việc làm rất ác, không có gốc lành.
Thế Tôn bảo:
- Thầy là người ngu! Chẳng tin lời Như Lai, mới bảo Tỳ-kheo Xá-lợi-phất, Mục-kiền-liên việc làm rất ác. Nay Thầy tạo hạnh ác này, sẽ chịu quả báo không lâu.
Bấy giờ Tỳ-kheo kia ở ngay trên chỗ ngồi, thân mọc mụt nhọt độc, lớn bằng hột cải, dần bằng hột đậu, dần dần như trái a-ma-lặc, gần bằng bồ đào, lại bằng nắm tay, máu mủ chảy tràn, thân hoại mạng chung, sanh trong địa ngục hoa sen.
Thế Tôn bèn nói kệ:
Phàm người sanh ra/
Búa ở trong miệng/
Sở dĩ chém thân/
Do lời ác này/
Kia dứt ta dứt/
Cả hai đều thiện/
Đã tạo hạnh ác/
Đó đọa cõi ác/
Đây là ác nhất/
Hữu tận, vô tận/
Ác với Như Lai/
Người này nặng nhất/
Một muôn ba ngàn/
Sáu (mươi) mốt ngục tro/
Báng Thánh đọa đó/
Do thân miệng tạo.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
- Nên học ba pháp để thành tựu hạnh của mình. Thế nào là ba? Thân làm lành, miệng nói lành, ý nghĩ lành. Như thế, này các Tỳ-kheo, hãy học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
(Kinh Tăng nhất A-hàm, tập I, phẩm Tam bảo [lược], 
VNCPHVN ấn hành, 1997, tr.363)


Thế nên, chúng ta hãy thận trọng khi nói lỗi người, đặc biệt là đối với người tu hành. Đành rằng, người con Phật thực hành chánh ngữ và không hề ngần ngại khi nói lên sự thật để góp ý và xây dựng Tăng-già, hoàn thiện cho bốn chúng. Nhưng phải hết sức lưu ý rằng, góp ý xây dựng và nói lỗi người là hai vấn đề có bản chất hoàn toàn khác biệt nhau. Góp ý xây dựng, chỉ rõ lỗi người với tâm từ bi là cần thiết nhưng nói lỗi người một cách cảm tính, ác khẩu, không đúng nơi, đúng chỗ và đúng người thì không nên vì tổn giảm phước báo vô cùng.


Trong bối cảnh truyền thông đa phương tiện phát triển tột bậc rất tiện lợi và chóng vánh như hiện nay thì bất cứ phát ngôn nào của chúng ta cũng dễ dàng lan tỏa đến toàn cầu. Lợi ích vô cùng cũng từ đó mà tác hại vô tận cũng từ đây. Vì thế, những người con Phật cần hết sức chánh niệm trong lời nói, trong cách thể hiện quan điểm và ý kiến của mình. Học theo lời Phật “Thân làm lành, miệng nói lành, ý nghĩ lành” để ba nghiệp được trong sạch. Đặc biệt là tránh xa vọng ngữ, học nói những lời chân thật, học nói lời yêu thương, học nói lời hòa giải có tác dụng hàn gắn và xây dựng để mình và người đều được lợi ích và an vui.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 2015(Xem: 5295)
Chúng ta đều biết, đạo Phật có nhiều truyền thống cũng như vô lượng pháp môn tu. Nhưng dù tu theo bất cứ pháp môn nào, cách thức nào thì nội dung tu tập vẫn không ngoài Chỉ và Quán. Nhờ có Chỉ và Quán mà từng bước thành tựu Giới, Định, Tuệ; chứng đắc giải thoát, Niết-bàn.
13 Tháng Bảy 2015(Xem: 5685)
Rõ ràng, trong thời hiện đại hiếm có người tu nào giữ được một, hai hay trọn hết các hạnh đầu-đà. Tuy vậy, công hạnh của bậc Thánh Đầu-đà đệ nhất nhắc nhở chúng ta về một đời sống giản dị, thanh bần, muốn ít và biết đủ. Làm sao để trong đời sống tu hành không bị vướng mắc nhiều quá vào ăn, mặc, ở hay ngũ dục, ngũ trần nói chung
06 Tháng Bảy 2015(Xem: 5078)
Nhân có sáu loại là năng tác nhân (kāraṇahetu), câu hữu nhân (sahabhūhetu), đồng loại nhân (sabhāgahetu), tương ưng nhân (saṃprayuktakahetu), biến hành nhân (sarvatragahetu), dị thục nhân (vipākahetu).
05 Tháng Bảy 2015(Xem: 5441)
Sẻ chia, cho đi một phần mình đang có, là hạnh tu phổ biến của hàng Phật tử. Nhờ cho đi, không cố nắm giữ mà thành tựu phước báo đủ đầy, an vui trong hiện tại và vị lai.
29 Tháng Sáu 2015(Xem: 6621)
Chúng ta sinh ra trong cõi Dục nên ái dục vốn sẵn trong thân tâm của mình. Ái dục nam nữ là nghiệp dĩ bình thường của chúng sanh. Trong đời sống thế tục, ái dục đem đến hạnh phúc khiến cho họ gắn kết không rời, có người không chỉ yêu thương nhau trong đời này mà còn nguyện ước gắn kết trong các đời sau.
22 Tháng Sáu 2015(Xem: 5825)
Lễ bái là một pháp tu phổ biến trong đạo Phật. Thường thì chúng ta lễ Phật, các vị Bồ-tát, chư vị Tổ sư để thể hiện sự tôn kính, lòng biết ơn, nguyện học tập theo công hạnh của các Ngài, nhất là để dẹp trừ bản ngã nhằm tiến tu đạo nghiệp.
15 Tháng Sáu 2015(Xem: 5152)
Hãy có tâm từ đối với đàn-việt; hằng lấy lòng từ hướng về đàn-việt; thân hành từ, miệng hành từ, ý hành từ, khiến cho vật bố thí của đàn-việt trọn không bị phí bỏ, được quả báo lớn, thành tựu phước đức lớn
07 Tháng Sáu 2015(Xem: 6166)
Say đắm lợi danh, rõ ràng là đi ngược với đạo giải thoát. Người tu mà vướng vào lợi danh càng nhiều thì tâm trí bị che phủ và u ám càng nặng, vì như Thế Tôn đã dạy, “bốn kết che đậy tâm người không khai mở được”. Từ xa xưa, Thế Tôn đã từng tha thiết: “Này các Tỳ-kheo, hãy cầu phương tiện diệt bốn kết này”.
28 Tháng Năm 2015(Xem: 6193)
Trước khi xác định Phật Giáo như là một hệ thống tư tưởng triết học (Buddhism as a philosophy) hay như là một tôn giáo (Buddhism as a religion), chúng ta sẽ tìm hiểu triết học là gì ? và Phật giáo là gì ?
13 Tháng Năm 2015(Xem: 6021)
Ở đời có năm món hấp dẫn, khiến người ta đắm say, vui thích là tiền bạc, sắc đẹp, danh tiếng, ăn uống, ngủ nghỉ (ngũ dục). Cùng với ngũ dục là ngũ trần, năm khoái lạc của giác quan, mắt thích sắc đẹp, tai say tiếng hay, mũi mê hương thơm, lưỡi đắm vị ngon, thân ưa xúc chạm êm ái.