Phật là đấng Pháp vương

31 Tháng Ba 201503:56(Xem: 7058)

Phật là đấng Pháp vương
Quảng Tánh

Putthamonthon Park near Bangkok, ThailandThái tử Sĩ-đạt-ta sau khi từ bỏ vương quyền, xuất gia học đạo trở thành bậc Giác ngộ, Ngài được trời người quy kính, ba cõi đều xưng tôn, Thế Tôn! Ấy vậy mà một số bà con thân tộc vốn không hiểu đạo lại tiếc cho Ngài. Phải chi Ngài đừng xuất gia, ở nhà làm vua trở thành Chuyển luân Thánh vương thì hay biết mấy. Con đàn, của đống, hùng lực và uy danh của dòng họ Thích sẽ vang xa, dòng vua sẽ không bị đoạn dứt.
Thế Tôn cũng nhân từ giải thích cho những người bà con dòng tộc rằng, Ngài đi tu không làm vua ở thế gian nhưng làm vua trong Chánh pháp. 
Ngài là Pháp vương, tôn quý bậc nhất trong ba cõi, bảy báu (thất giác ý) nhiều vô lượng, con cái Thanh văn đông đến hàng ngàn, nhất là ngôi vua pháp bền vững không bị người đoạt mất, nói chung là ngôi vị Chuyển luân Thánh vương ở thế gian không thể sánh bằng.
“Một thời Phật ở trong vườn Thích-sĩ Ni-câu-lưu cùng với năm trăm đại chúng Tỳ-kheo. Bấy giờ mấy ngàn người vọng tộc họ Thích, đến chỗ Thế Tôn cúi lạy và ngồi một bên. Những người họ Thích bạch Thế Tôn:
- Ngày nay, Ngài nên làm vua cai trị nước nhà để dòng họ chúng ta không bị hư mất, không làm cho ngôi Chuyển luân Thánh vương bị đoạn diệt. Nếu Thế Tôn không xuất gia, đáng lẽ làm Chuyển luân Thánh vương trong thiên hạ, thống lãnh bốn thiên hạ, đầy đủ ngàn con. Dòng họ chúng ta tên tuổi vang xa là dòng họ Thích sanh ra Chuyển luân Thánh vương. Vì thế, Thế Tôn, hãy làm vua, đừng để dòng vua đoạn dứt.
Thế Tôn bảo:
- Nay Ta chính là thân vua, gọi là Pháp vương. Vì sao thế? Nay Ta hỏi các Ông: Thế nào các vị họ Thích? Bảo rằng Chuyển luân Thánh vương bảy báu đầy đủ, có ngàn con dũng mãnh. Nay Ta ở trong tam thiên đại thiên cõi nước là bậc Tối tôn, Tối thượng chẳng ai bằng, thành tựu Thất giác ý bảo, có vô số hàng ngàn con Thanh văn vây quanh.
Thế Tôn liền nói kệ: 
Nay dùng địa vị này/Được rồi sau lại mất/Vị này là Tối thắng/ Không cuối, không có đầu/Đã thắng, không thể đoạt/Thắng này là tối thắng/Nhưng Phật vô lượng hạnh/Không vết, ai noi dấu?
Thế nên, này các vị Thích tử, hãy tìm phương tiện làm vua Chánh pháp để cai trị. Như thế, các Thích tử, nên học điều này!
Bấy giờ những vị họ Thích nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
(Kinh Tăng nhất A-hàm, tập I, phẩm Cao tràng [1], 
VNCPHVN ấn hành, 1997, tr.452)
Pháp vương là vua Chánh pháp, là bậc tối tôn tối thắng trong Chánh pháp. Thế Tôn đã khẳng định Ngài chính là Pháp vương. Đồng thời, Thế Tôn khuyên hàng đệ tử nên học theo hạnh Ngài, xả bỏ bất cả mọi tham đắm và ràng buộc theo vương quyền thế gian để hướng đến và thành tựu ngôi vị tối tôn trong Chánh pháp, vua pháp, thành Phật.
Điều kỳ thú trong pháp thoại này ở chi tiết Pháp vương chính là Phật, “Pháp vương vô thượng tôn”. Theo phép suy luận thông thường, ai tu hành thành Phật hoặc ngang với Phật thì có thể được gọi (hoặc tự xưng) là Pháp vương, vua pháp. Pháp chủ (chúa pháp) trong mạch nghĩa này cũng như vậy, là Phật, ngang với Phật! Liên hệ rộng ra các chức danh vị đứng đầu Tăng đoàn trong lịch sử Phật giáo thế giới từ xa xưa cho đến cận đại thì có Tăng vương (vua sãi), Tăng thống, Tăng chủ… mà không phải là Pháp vương và Pháp chủ.
Rõ ràng Pháp vương và Pháp chủ là những tôn hiệu để chỉ Đức Phật. Tăng thống, Tăng chủ thì có thể vẫn là phàm tăng hoặc á thánh, còn Pháp vươngPháp chủ thì chắc hẳn là bậc Giác ngộ, bậc Thánh A-la-hán trở lên. Nên thiển nghĩ, việc thiết định hay diễn dịch các chức danh trong Tăng đoàn cần phù hợp với tinh thần kinh điển và thuận hợp với lịch sử phát triển Phật giáo.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 2015(Xem: 5293)
Chúng ta đều biết, đạo Phật có nhiều truyền thống cũng như vô lượng pháp môn tu. Nhưng dù tu theo bất cứ pháp môn nào, cách thức nào thì nội dung tu tập vẫn không ngoài Chỉ và Quán. Nhờ có Chỉ và Quán mà từng bước thành tựu Giới, Định, Tuệ; chứng đắc giải thoát, Niết-bàn.
13 Tháng Bảy 2015(Xem: 5683)
Rõ ràng, trong thời hiện đại hiếm có người tu nào giữ được một, hai hay trọn hết các hạnh đầu-đà. Tuy vậy, công hạnh của bậc Thánh Đầu-đà đệ nhất nhắc nhở chúng ta về một đời sống giản dị, thanh bần, muốn ít và biết đủ. Làm sao để trong đời sống tu hành không bị vướng mắc nhiều quá vào ăn, mặc, ở hay ngũ dục, ngũ trần nói chung
06 Tháng Bảy 2015(Xem: 5077)
Nhân có sáu loại là năng tác nhân (kāraṇahetu), câu hữu nhân (sahabhūhetu), đồng loại nhân (sabhāgahetu), tương ưng nhân (saṃprayuktakahetu), biến hành nhân (sarvatragahetu), dị thục nhân (vipākahetu).
05 Tháng Bảy 2015(Xem: 5436)
Sẻ chia, cho đi một phần mình đang có, là hạnh tu phổ biến của hàng Phật tử. Nhờ cho đi, không cố nắm giữ mà thành tựu phước báo đủ đầy, an vui trong hiện tại và vị lai.
29 Tháng Sáu 2015(Xem: 6618)
Chúng ta sinh ra trong cõi Dục nên ái dục vốn sẵn trong thân tâm của mình. Ái dục nam nữ là nghiệp dĩ bình thường của chúng sanh. Trong đời sống thế tục, ái dục đem đến hạnh phúc khiến cho họ gắn kết không rời, có người không chỉ yêu thương nhau trong đời này mà còn nguyện ước gắn kết trong các đời sau.
22 Tháng Sáu 2015(Xem: 5824)
Lễ bái là một pháp tu phổ biến trong đạo Phật. Thường thì chúng ta lễ Phật, các vị Bồ-tát, chư vị Tổ sư để thể hiện sự tôn kính, lòng biết ơn, nguyện học tập theo công hạnh của các Ngài, nhất là để dẹp trừ bản ngã nhằm tiến tu đạo nghiệp.
15 Tháng Sáu 2015(Xem: 5150)
Hãy có tâm từ đối với đàn-việt; hằng lấy lòng từ hướng về đàn-việt; thân hành từ, miệng hành từ, ý hành từ, khiến cho vật bố thí của đàn-việt trọn không bị phí bỏ, được quả báo lớn, thành tựu phước đức lớn
07 Tháng Sáu 2015(Xem: 6166)
Say đắm lợi danh, rõ ràng là đi ngược với đạo giải thoát. Người tu mà vướng vào lợi danh càng nhiều thì tâm trí bị che phủ và u ám càng nặng, vì như Thế Tôn đã dạy, “bốn kết che đậy tâm người không khai mở được”. Từ xa xưa, Thế Tôn đã từng tha thiết: “Này các Tỳ-kheo, hãy cầu phương tiện diệt bốn kết này”.
28 Tháng Năm 2015(Xem: 6192)
Trước khi xác định Phật Giáo như là một hệ thống tư tưởng triết học (Buddhism as a philosophy) hay như là một tôn giáo (Buddhism as a religion), chúng ta sẽ tìm hiểu triết học là gì ? và Phật giáo là gì ?
13 Tháng Năm 2015(Xem: 6020)
Ở đời có năm món hấp dẫn, khiến người ta đắm say, vui thích là tiền bạc, sắc đẹp, danh tiếng, ăn uống, ngủ nghỉ (ngũ dục). Cùng với ngũ dục là ngũ trần, năm khoái lạc của giác quan, mắt thích sắc đẹp, tai say tiếng hay, mũi mê hương thơm, lưỡi đắm vị ngon, thân ưa xúc chạm êm ái.