Lời Tựa (Của Tác Giả)

29 Tháng Mười Hai 201200:00(Xem: 6008)

NGHIÊN CỨU VỀ
TRIẾT HỌC TÁNH KHÔNG
Nguyên tác: Pháp sư Ấn Thuận
Chuyển ngữ: Tỳ-kheo Thích Nhuận Thịnh

LỜI TỰA
(CỦA TÁC GIẢ)

anthuanphapsuỞ trong Trung quán kim luận, tôi nói: “Trong những người có quan hệ thầy trò, bằng hữu, tôi được xem là người nghiên cứu về Tam luận hoặc Không tông.” Tôi “đối với ý nghĩa tổng quát căn bản của Không tông, quả thật là có đồng tình rất lớn,” nhưng “tôi không đủ tư cách thuộc về bất cứ học phái nào của Không tông.” Vấn đề là: Tôi đọc sách chỉ mong hiểu được ý chính mà không để tâm nhiều đến sự trau chuốt của văn tự, chung chung mà không chuyên, nên không thích hợp với việc chuyên hoằng truyền một tông nào, hoặc thâm nhập để làm rạng rỡ một tông nào. Lại nữa, đối diện với tình hình thực tế của Phật giáo, tôi luôn cảm thấy nó có một khoảng cách rất xa đối với Phật pháp. Sự phát tâm tu học của tôi chỉ là tấm lòng chân thành đối với Phật pháp, hi vọng từ trong Tam tạng được Ấn độ truyền đến, hiểu ra nguồn gốc và sự thay đổi, phát triển của việc tu trì và giải thích nghĩa lý, đem nó làm cho thuần khiết, chân chánh trở lại, không có nhằm vì làm cho thích ứng mà thiên (thần) hóa hay thế tục hóa đi Phật pháp. Điều này là xuyên suốt toàn tác phẩm, tôi không dám quên đi phương châm ấy.

Vài năm trước đây, nhằm để viết tác phẩm Sự khởi nguyên và phát triển của Phật giáo Đại thừa sơ kỳ, khi đọc kinh Bát nhã, tội chợt nhớ lại đã 30 năm trước, kiến giải của tôi trong Trung quán kim luận rằng: “Trung luận là bản tổng luận của kinh A-hàm;” “Trung luận quả thật đã dùng lập trường của học giả Đại thừa,… khai quật và phát triển nghĩa lý sâu xa của duyên khởi trong kinh A-hàm, đem chánh kiến của Phật pháp (Đại thừa) thiết lập vững chắc trên nguyên tắc cơ bản của duyên khởi và trung đạo.” Sự suy đoán này, xuất phát từ suy đoán của các nhân tôi, không nhất định có thể được sự công nhận của giới Phật học. Tôi nghĩ, đối với không nghĩa của kinh Bát-nhã, dẫu có lý giải rõ ràng, chính xác, không bằng từ A-hàm, Bộ phái, Bát-nhã, Long thọ, làm một phen ‘nghiên cứu về triết học tánh không’, dùng để phát huy tính thật tiễn của không và khai triển lý luận. Sự hình dung ấy chính là động cơ của việc viết ra tác phẩm này.

Chủ đề của sách này chính là ‘không’. Nói đơn giản: cái không của A-hàm là xem trọng con đường giải thoát để tu trì. Cái không của Bộ phái dần dần có khuynh hướng bình luận, phân tích về ý nghĩa của pháp. Cái không của Bát-nhã là ‘nghĩa sâu sắc’ của sự thể ngộ. Cái không của Long thọ là là giả danh, tánh không của kinh Bát-nhã, và sự thống nhất trung đạo và duyên khởi của kinh A-hàm. Tất cả pháp đều là không của Phật pháp Đại thừa là không lìa khỏi Phật pháp – lập trường căn bản của duyên khởi và trung đạo; là Trung luận (thuộc lý luận), cũng là Trung quán (thuộc thực tiễn). Tuy nhiên, gọi là ‘nghiên cứu’, mà kỳ thật chỉ là trích dẫn, thuật lại kinh điển để trình bày, không có sự phát huy của tự mình. Mới gần đây tôi thấy được mục lục của Thế giới Phật học danh trước dịch tùng, biết rằng có Bát-nhã tư tưởngTrung quán tư tưởng do tập thể gồm Kajiyama Yuuichi [梶山雄一], v.v, trước tác, tôi không thể đọc được và tham khảo, thật vô cùng nuối tiếc! Hi vọng có thể có một vài quan điểm và ý kiến chung với nhau!

Dân quốc năm 73, ngày 29, tháng 11, viết lợi tựa này tại Tinh xá Hoa Vũ, Đài Bắc.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Mười Một 2015(Xem: 10530)
Pháp thân Phật là tánh Không không hình không tướng ở khắp như hư không. Báo thân là quang minh và Hóa thân là thân vật chất; hai thân này được gọi là Sắc thân. Sắc thân được ứng hiện từ Pháp thân và không lìa Pháp thân. Một trong những tính cách của sắc thân là an lạc:
20 Tháng Mười Một 2015(Xem: 7479)
Long Thọ (Nagarjuna, Klu-grub), cùng với Vô Trước (Asanga, Thogs-med), là hai đại hành giả tiên phong của truyền thống Đại thừa. Ngài Long Thọ đã trao truyền giáo huấn thậm thâm về tri kiến tánh Không của dòng truyền thừa từ Đức Văn Thù Sư Lợi, trong khi ngài Vô Trước thì trao truyền giáo huấn về pháp hành bồ tát sâu xa của dòng truyền thừa từ Đức Di Lặc.
17 Tháng Mười Một 2015(Xem: 6003)
Pháp thân Phật là tánh Không không hình không tướng ở khắp như hư không. Báo thân là quang minh và Hóa thân là thân vật chất; hai thân này được gọi là Sắc thân. Sắc thân được ứng hiện từ Pháp thân và không lìa Pháp thân. Một trong những tính cách của sắc thân là an lạc:
16 Tháng Bảy 2015(Xem: 5393)
Nói đến lòng sùng tín, sùng mộ và tin tưởng, có lẽ không phẩm nào của Kinh Đại Bát-nhã nói cụ thể và xúc động hơn phẩm Bồ-tát Thường Đề, kể về sự nhiệt thành khát khao cầu ngộ nhập tánh Không của một Bồ-tát. Sùng mộ, tin tưởng và nhiệt thành cầu thể nhập tánh Không đến độ thường hay khóc, do đó có tên Thường Đề.
10 Tháng Bảy 2015(Xem: 6393)
Mushin là một trong những nhà sư rạng rỡ hơn ai hết, trong tu viện. Sự an lạc và tính tình vui vẻ của ông, đã gây nguồn cảm hứng cho những ai tiếp xúc với ông.
01 Tháng Bảy 2015(Xem: 6916)
"Tánh Không" (còn gọi là tính-không) là một từ ngữ liên hệ đến sự giảng dạy chính yếu của mọi ngành Phật giáo, nhưng ý nghĩa thật sự của từ ngữ nầy thường bị hiểu lầm.
01 Tháng Bảy 2015(Xem: 5723)
Nếu một người chưa có dịp nghe, đọc (Văn), chưa tư duy (Tư) chưa thực hành (Tu) về tánh Không thì rất dễ xem tánh Không là một cái gì rất tiêu cực, vì tánh Không với người ấy là không có cái gì cả. Từ đó mà không tin nhân quả, định luật để con người dựa vào đó mà tiến bộ, tiến hóa.
24 Tháng Sáu 2015(Xem: 14154)
“Mặc dù trải qua 100 năm từ khi có sự bắt đầu những nghiên cứu khoa học về đạo Phật ở Châu Âu, tuy vậy, chúng ta vẫn còn đang mơ hồ về nền tảng giáo lý của tôn giáo nầy và tính triết học của nó. Chắc chắn không có một tôn giáo nào khác đã chứng tỏ một cách rất kiên định để làm sáng tỏ những trình bày có tính hệ thống của mình.”
12 Tháng Sáu 2015(Xem: 5205)
Như kinh Duy-ma-cật nói, “Từ gốc vô trụ (tánh Không), lập tất cả pháp”. Trung luận (phẩm Quán Tứ đế) nói, “Bởi vì có nghĩa Không. Tất cả pháp được thành. Nếu không có nghĩa Không. Tất cả đều chẳng thành”. Kinh Hoa Nghiêm, như các kinh điển Đại thừa, lấy tánh Không làm nền tảng. Tánh Không trong kinh này là Pháp thân của Phật bổn nguyên Tỳ-lô-giá-na, và toàn thể vũ trụ là hiện thân của Ngài. Pháp thân Tỳ-lô-giá-na chính là pháp thân của Phật Thích Ca.
25 Tháng Tư 2015(Xem: 12552)
Phản chiếu trên việc một đối tượng duyên sinh như thế nào – sinh khởi phụ thuộc trên nhân và duyên, phụ thuộc trên những bộ phận của nó, và phụ thuộc trên tư tưởng – hổ trợ vô cùng để vượt thắng cảm nhận rằng đối tượng tồn tại trong nó và của chính nó.