HÃY ĐỂ NHỮNG ĐÓA HOA VÔ ƯU
LUÔN NỞ TRONG TA Thiện Phúc Cơ hội làm người của chúng ta trong đời sống
quý báu của kiếp người nầy không bền lâu. Không sớm thì muộn, cái chết rồi cũng
sẽ đến với tất cả mọi người. Bản chất thật sự của kiếp sống là vô thường, và
cái chết không miễn trừ một ai cả. Chúng ta đã mang không biết bao nhiêu là
thân xác mỗi khi chúng ta được sanh ra. Theo qui luật tự nhiên, chết là việc phải
xảy đến và không ai có thể tránh khỏi. Như vậy cách tốt nhất là chúng ta không
nên lảng tránh nó; mà ngược lại hãy chiêm nghiệm về nó một cách nghiêm túc.
Theo quan điểm Phật giáo, chết không phải là sự chấm dứt mà là một lối dẫn đến
sự tái sanh khác. Tâm thức chỉ di chuyển từ đời này sang đời khác. Điểm bắt đầu
của một tiến trình như thế thật không thể nào truy cứu được. Tuy nhiên, sự hiện
hữu của chúng ta trong vòng luân hồi sanh tử thì không vô hạn một cách tự nhiên. Cũng theo quan điểm Phật giáo, con
người có thể thực hiện để chấm dứt nó. Một hạt giống không có sự bắt đầu nhưng
bản chất của nó không phải là vô hạn. Nếu chúng ta đốt hạt giống ấy là chúng ta
có thể hủy diệt khả năng mọc lên của nó. Đó là sự chấm dứt. Cách duy nhất để
làm được việc này là hãy để cho những đóa hoa Vô Ưu luôn nở trong lòng chúng
ta. Vì sao? Vì một khi hoa Vô Ưu nở được trong lòng ta, chúng ta sẽ không còn
tiếp tục gieo thêm bất cứ hạt giống nào cho kiếp luân hồi nầy nữa.
Do tâm vọng tưởng, ngay cả trong cuộc sống
hiện tại, chúng ta liên tục hoạt động với những hành động bất thiện. Chúng ta
không có tự do để tránh những cảm xúc tiêu cực. Chúng ta bị nô lệ bởi chúng.
Chúng ta là tên tù của chính chúng ta. Thí dụ như khi giận dữ khởi lên trong
chúng ta, chúng ta trở thành hoàn toàn chịu sự kiểm soát của cảm xúc tiêu cực
này. Nó làm chúng ta suy nghĩ và hành xử những điều mà chúng ta không muốn làm.
Nếu chúng ta chịu lùi lại một bước và thử nhìn vào gương khi chúng ta giận dữ,
thì chúng ta sẽ thấy sự giận dữ đã làm gì đến chúng ta. Lúc đó chúng ta sẽ thấy
quyền lực của sự giận dữ nó phá hủy chúng ta và những người chung quanh. Chúng
ta có thể tự hỏi không biết chúng ta có thể chuộc lỗi một hành vi bất thiện như
là một trong năm trọng nghiệp hay không. Theo Trung Quán Luận, bất cứ hành vi bất
thiện nào đều có thể được chuộc lỗi. Đây là tính chất của những điều bất thiện.
Nếu chúng ta không quên lãng chúng, và chúng chưa được chín mùi, là chúng ta có
thể thanh tịnh hóa chúng. Những hành vi không đạo đức thì bản chất là bất thiện
nhưng chúng có một đặc tính là có thể được thanh tịnh hóa. Có người tin rằng họ
có thể tránh khỏi những hậu quả của hành động tiêu cực đã phạm. Họ là những người
không tin vào luật nhân quả. Chúng ta miễn bàn đến họ. Phật tử thuần thành nên
luôn nhớ rằng theo luật nhân quả, hậu quả của bất cứ hành động nào, dù thiện
hay bất thiện, phải được đối diện bởi chính người đó. Nói cách khác, mọi người
phải chịu trách nhiệm cho những hành động của chính mình. Và một lần nữa, cách
duy nhất để làm được việc này là hãy để cho những đóa hoa Vô Ưu luôn nở trong
lòng chúng ta. Vì sao? Vì một khi hoa Vô Ưu nở được trong lòng ta, chúng ta sẽ
có khả năng thanh tịnh hóa những hành vi bất thiện và không đạo đức trong quá
khứ; đồng thời tránh được những hành vi tương tự nầy trong hiện tại và tương
lai.
Tuy nhiên, những đóa hoa Vô Ưu chỉ nở khi
chúng ta thiểu dục, nghĩa là có ít dục lạc hay ít ham muốn. Ở đây “ham muốn”
không chỉ gồm ham muốn tiền bạc và vật chất, mà còn mong ước địa vị và danh vọng.
Ham muốn cũng chỉ về sự mong muốn được những người khác thương yêu và phục vụ.
Trong đạo Phật, một người đã đạt đến mức độ tâm thức thâm sâu thì sẽ có rất ít
các ham muốn mà có khi còn thờ ơ với chúng nữa là khác. Chúng ta cũng nên chú ý
rằng một người như thế thờ ơ với những ham muốn thế tục, nhưng người ấy lại rất
khao khát với chân lý, tức là người ấy có sự ham muốn lớn lao đối với chân lý,
vì theo đạo Phật, thờ ơ với chân lý là biếng nhác trong đời sống. Thiểu dục
cũng còn có nghĩa là thỏa mãn với những thâu đạt vật chất ít ỏi, tức là không cảm
thấy buồn bực với số phận của mình và không lo lắng nhiều đến việc đời. Đây
không có nghĩa là không quan tâm đến sự tự cải tiến của mình, mà là cố gắng tối
đa với một thái độ không chán nản. Một người như thế chắc chắn sẽ được người
chung quanh biết tới . Mà dù cho những người chung quanh có không biết tới đi nữa,
thì người ấy cũng cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc và theo quan điểm tâm linh thì
người ấy đang sống như một vì vua vậy. Có hai thứ cần phải thiểu dục. Thứ nhất
là thức ăn, thứ hai là sắc đẹp; một cái gọi là thực dục, một cái gọi là sắc dục.
Hai thứ nầy giúp đở cho vô minh làm đủ thứ chuyện xấu, nên Đức Khổng Phu Tử có
daỵ: “Thực, sắc tánh dã.” Nghĩa là háo ăn, háo sắc đều là bản tánh của chúng
sanh. Người tu Phật phải biết tại sao vô minh chẳng phá được? Tại sao phiền não
cũng không đoạn được? Tại sao trí huệ chẳng hiển lộ? Chỉ do bởi mình không biết
thiểu dục đó thôi. Phật tử chân thuần nên nhớ rằng ăn uống thì trợ giúp cho dục
vọng, dục vọng lại làm tăng trưởng vô minh. Một khi đã có lòng tham ăn rồi thì
sau đó sẽ là tham sắc. Con trai thì ham muốn nữ sắc, con gái thì ham muốn nam sắc,
cứ thế mà quyến luyến không rời và không thể nào nhìn sự vật thấu suốt được. Ăn
uống bao nhiêu thứ thành chất bổ dưỡng, hễ chất bổ dưỡng sung mãn thì sanh lòng
ham mê sắc dục. Phật tử chân thuần nên luôn nhớ rằng đồ ăn càng ít ngon chừng
nào càng tốt chừng ấy. Không nên coi quá trọng vấn đề ăn uống. Ăn là để duy trì
mạng sống mà tu tập, vì thế nên tiết độ trong ăn uống; không cần phải ăn đồ ăn
ngon, mà cũng không ăn những đồ đã bị hư hoại, vì cả hai đều có hại cho sức khỏe
của mình.
Cuối cùng, những đóa hoa Vô Ưu chỉ nở khi
chúng ta sáng suốt hiểu biết tường tận sự vật đúng như thật sự sự vật là như vậy,
là thấu triệt thực tướng của sự vật, tức là thấy rõ bản chất vô thường, khổ, vô
ngã của ngũ uẩn ngay trong chính mình. Không phải tự mình hiểu biết mình một
cách dễ dàng vì những khái niệm sai lầm, những ảo tưởng vô căn cứ, những thành
kiến và ảo giác. Thật là khó mà thấy được con người thật của chúng ta. Đức Phật
dạy rằng muốn có thể làm đuợc một người hiểu biết theo Phật giáo, chúng ta phải
trước hết thấy và hiểu sự vô thường nơi ngũ uẩn. Đức Phật ví sắc như một khối bọt,
thọ như bong bóng nước, tưởng như ảo cảnh, hành lều bều như lục bình trôi, và
thức như ảo tưởng. Đức Phật dạy: “Bất luận hình thể vật chất nào trong quá khứ,
vị lai và hiện tại, ở trong hay ở ngoài, thô thiển hay vi tế, thấp hay cao, xa
hay gần... đều trống rỗng, không có thực chất, không có bản thể. Cùng thế ấy,
các uẩn còn lại: thọ, tưởng, hành, thức...lại cũng như vậy. Như vậy ngũ uẩn là
vô thường, mà hễ cái gì vô thường thì cái đó là khổ, bất toại và vô ngã. Ai hiểu
được như vậy là hiểu được chính mình.” Đối với người Phật tử, sự nở rộ của những
đóa hoa Vô Ưu nở rộ cũng có nghĩa là sự phát sáng của trí tuệ. Trong đạo Phật,
trí tuệ là quan trọng tối thượng, vì sự thanh tịnh có được là nhờ trí tuệ, do
trí tuệ, và trí tuệ là chìa khóa dẫn đến giác ngộ và giải thoát cuối cùng.
Nhưng Đức Phật không bao giờ tán thán tri thức suông. Theo Ngài, trí phải luôn
đi đôi với thanh tịnh nơi tâm, với sự hoàn hảo về giới: Minh Hạnh Túc. Trí tuệ
phát sáng từ những đóa hoa Vô Ưu là loại trí tuệ đạt được do sự hiểu biết và
phát triển các phẩm chất của tâm, là trí tuệ siêu việt, hay trí tuệ do tu tập
mà thành. Đó là trí tuệ của từ, bi, hỷ, xả, vị tha, của sự thông hiểu về luật
nhân quả, của sự mong mỏi giải thoát, và của sự tầm cầu giác ngộ và giải thoát
cho tha nhân. Đó là trí tuệ giải thoát chứ không phải là sự lý luận hay suy luận
suông. Tuy nhiên, người Phật tử thuần thành không bao giờ yêu mến trí tuệ,
không đi tìm trí tuệ, cũng không sùng bái trí tuệ. Mặc dù những điều này có ý
nghĩa của nó và liên quan đến sự sống còn của nhân loại, người Phật tử thuần
thành chỉ dùng trí tuệ để áp dụng thực tiễn những lời dạy của Đức Phật nhằm dẫn
người theo đi đến sự xả ly, giác ngộ, và giải thoát cuối cùng. Mong sao cho những
đóa hoa Vô Ưu nở rộ khắp cùng năm châu bốn bể, để một ngày nào đó, pháp giới
chúng sanh đồng thành Phật Đạo!
Let’s the Sorrowless Flowers
Always Bloom In Our Minds
The opportunity our precious human lives
does not last forever. Sooner or later, death comes to everyone. The very true
nature of our lives is impermanent, and death inevitable. When we first took
birth, given the countless number of bodies into which we have been born. Death
is an irrevocable result of living. Therefore, we should not ignore it; on the
contrary, it is good to think about it seriously. According to the Buddhist
point of view, death is not an end but a means leading to another rebirth. The
conscious mind only migrates from life to life. The starting point of such a process
is impossible to retrace. However, our existence in samsara is not naturally
infinite. Also according to the Buddhist point of view, it is possible to put
an end to it. A seed has no beginning but it is not naturally infinite, if we
burn the seed we can destroy its potential to grow. That is the end of it. The
only way to do is to let the sorrowless flowers always bloom in our minds. Why?
Because once the sorrowless flowers bloom in our minds, we no longer continue
to grow any seed for this rebirth cycle.
Due
to our deluded mind, even in this present life, we are constantly operating
with negative actions. We do not have much freedom from afflictive emotions. We
are enslaved by them. We are prisoners of our own devices. For example, when
anger rises in us, we become completely under the control of this afflictive
emotion. It makes us think and act in ways we do not want to. If we step back
and look in a mirror when we become angry, we will see what anger has done to
us. We will see anger’s power to destroy us and others around us. We might
wonder if it is indeed possible to expiate a non-virtuous deed such as one of
these five heinous crimes. According to “Prasanghika Madhyamika,” any kind of
negative deed can be expiated. This is a property of negativities. If we do not
leave them unattended until they are ripen, we can purify them. Non-virtuous
deeds are negative by nature but have the quality of being purified. There are
people who believe that they can get away with whatever negative action they commit.
They are those who do not believe in the law of cause and effect. We have no
comment on these people. Sincere Buddhists should always remember that
according to the law of cause and effect, the consequences of any kind of act
one commits, virtuous or non-virtuous, must be faced by that same person. In
other words, each person is responsible for his own actions. And again, the
only way to do this is to let the sorrowless flowers always bloom in our minds.
Why? Because once the sorrowless flowers bloom in our minds, we are able to
purify all negative and non-virtuous deeds in the past; at the same time, we
can avoid similar negative and non-virtuous deeds at the present and in the
future.
However, the sorrowless flowers only bloom
when we are content with few desires; or when we have few desires. Here
“desires” include not only the desire for money and material things but also
the wish for status and fame. It also indicates seeking the love and service of
others. In Buddhism, a person who has attained the mental stage of deep faith
has very few desires and is indifferent to them. We must note carefully that
though such a person is indifferent to worldly desires, he is very eager for
the truth, that is, he has a great desire for the truth. To be indifferent to
the truth is to be slothful in life. To be content with few desires also means
to be satisfied with little material gain, that is, not to feel discontented
with one’s lot and to be free from worldly cares. This does not mean to be
unconcerned with self-improvement but to do one’s best in one’s work without
discontent. Such a person will never be ignored by those around him. But even
if people around him ignored him, he would feel quite happy because he lives
like a king from a spiritual point of view. We must have few desires in two
areas: the desires for food and sex. Food and sex support ignorance in
perpetrating all sort of evil. Thus, Confucius taught: “Food and sex are part
of human nature.” That is to say we are born with the craving for foos and sex.
Why is that we have not been able to demolish our ignorance, eliminate our
afflictions, and reveal our wisdom? Because we always crave for food and sex.
Sincere Buddhists should always remember that food gives rise to sexual desire,
and sexual desire gives rise to ignorance. Once the desire for food arises, the
desire for sex arises as well. Men are attracted to beautiful women, and women
are charmed by handsome men. People become infatuated and obsessed and cannot
see through their desires. The nourishment from the food we eat is transformed
into reporductive essence; and once that essence is full, sexual desire arises.
Sincere Buddhists should always remember that the less tasty the food is, the
better. Food should not be regarded as too important. Sincere Buddhists should
practice moderation and eat only enough to sustain ourselves. We should neither
eat very rich food, nor eat spoilt food, for either one could ruin our health.
Finally,
the sorrowless flowers only bloom when we understands things as they really
are, that is seeing the impermanent, unsatisfactory, and non-substantial or
non-self nature of the five aggregates of clinging in ourselves. It is not easy
to understand ourselves because of our wrong concepts, baseless illusions,
perversions and delusions. It is so difficult to see the real person. The
Buddha taught that to be a real knower, we must first see and understand the
impemanence of the five aggregates. He compares material form or body to a lump
of foam, feeling to a bubble, perception to a mirage, mental formations or
volitional activities to water-lily plant which is without heartwood, and
consciousness to an illusion. The Buddha says: “Whatever material form there be
whether past, future or present, internal, external, gross or subtle, low or
lofty, far or near that material form is
empty, unsubstantial and without essence. In the same manner, the remaining
aggregates: feeling, perception, mental formation, and consciousness are also
empty, unsubstantial and without essence. Thus, the five aggregates are
impermanent, whatever is impermanent, that is suffering, unsatisfactory and
without self. Whenever you understand this, you understand yourselves.” To
Buddhists, the blooming of the sorrowless flowers bloom also means the
illumination of wisdom. In Buddhism,
wisdom is of the highest importance; for purification comes through wisdom,
through understanding; and wisdom in Buddhism is the key to enlightenment and
final liberation. But the Buddha never praised mere intellect. According to
him, knowledge should go hand in hand with purity of heart, with moral
excellence. Wisdom gained by understanding and development of the qualities of
mind and heart is wisdom par excellence. It is the knowledge of loving
kindness, of compassion, of joy, of letting go, of altruism, of understanding
of the law of cause and effect, of wishing for freedom, of seeking
enlightenment and emancipation for others. It is saving knowledge, and not mere
speculation, logic or specious reasoning. However, devout Buddhists never fall
in love with wisdom; nor induce the search after wisdom; nor adore wisdom.
Although wisdom really has its significance and bearing on mankind, devout
Buddhists should use it as an encouragement of a practical application of the
teaching that leads the follower to dispassion, enlightenment and final
deliverance. Hoping that the sorrowless flowers are blooming everywhere, so
that one day all beings will achieve Buddhahood together!
|
Gửi ý kiến của bạn