Sự Khởi Đầu của Thế Giới Này

27 Tháng Mười Một 201420:52(Xem: 5772)
MUỐN TỎ NGỘ LÀ MỘT SAI LẦM LỚN
Thiền sư Sùng Sơn Khai Thị Anh ngữ
Thích Giác Nguyên chuyển tiếng Việt

Sự Khởi Đầu của Thế Giới Này

 

Có người hỏi Thiền sư Sùng Sơn:

 –Thầy nghĩ gì về sự khởi đầu của thế giới này?

–Sự khởi đầu của thế giới này từ miệng của bạn. Ha ha ha! Bạn hiểu không?

Thiền sinh im lặng.

 

–Vậy thì tôi sẽ giải thích: Thế giới này là gì? Bạn phải hiểu điểm đầu tiên đó. Bạn tạo ra thời gian, không gian, nhân và quả. Trong vòng ba giây, khi bạn hỏi tôi câu hỏi đó, bạn đã tạo ra toàn bộ thế giới này rồi. Khoa học thường dạy rằng thời gian, không gian, nhân và quả, là tuyệt đối. Tuy nhiên, vật lý hiện đại dạy rằng thời gian, không gian, nhân và quả là chủ quan. Vì vậy, bạn tạo ra toàn bộ thế giới này, chính bạn tạo ra thời gian và không gian của bạn.

Thiền sinh nói: "Con vẫn không hiểu."

Thiền sư trả lời:

–Được rồi, vậy trước tiên bạn phải hiểu thời gian là gì? Một đơn vị thời gian là một giờ hay một khắc. Nhưng suy nghĩ của tôi đôi khi làm cho một giờ này rất dài, hoặc rất ngắn. Thí dụ, bạn đi đến sân bay để đón cô bạn gái. Bạn không gặp cô ấy trong một thời gian khá lâu. Bây giờ bạn đang chờ đợi tại sân bay và máy bay tới trễ. Năm, mười, hai mươi, ba mươi phút, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, thậm chí một giờ trôi qua. Mười phút có vẻ như cả ngày và một giờ trở thành dường như vô tận. Bởi vì bạn nóng lòng muốn gặp lại cô ấy rất nhiều và bạn ngồi đó nói rằng, "Máy bay đâu nhỉ? Tại sao nó vẫn chưa đến? Nhưng với một khoảng thời gian khác, bạn đi khiêu vũ cùng bạn bè, và nhảy múa suốt đêm, thậm chí một giờ dường như thoáng qua rất nhanh. Bây giờ cùng một lượng thời gian đó bạn cảm thấy rất ngắn. “Một giờ đã qua nhanh  nhỉ? Nó có vẻ như chỉ một phút! "

 

Vì vậy, thời gian tâm lý khác vời thời gian vật lý. Tâm tạo ra một giờ rất dài hoặc rất ngắn. Thời gian phụ thuộc vào suy nghĩ, bởi vì thời gian được tạo ra do ý tưởng. Đức Phật dạy như vậy, và chúng ta có thể thử nghiệm nó trong cuộc sống hàng ngày: “Tất cả mọi thứ do tâm tạo.”

 

–Nó cũng giống như không gian: Tây Ban Nha là đây, và Nưởu Ước là kia, Hàn Quốc thì ở phía bên kia và Nhật Bản là ở trên đó nữa. Người dân ở Tây Ban Nha nói: "Hướng này là Bắc, đó là Nam, kia là Đông, nọ là Tây." Nhưng ở phía bên kia nửa vòng trái đất, người dân Hàn Quốc nói rằng Bắc là đây, Nam là kia, Đông ở đó và Tây là chỗ này. Nếu tôi ở đây, Bắc, Nam, Đông và Tây của tôi là như thế này. Nếu tôi không ở đây, Bắc, Nam, Đông và Tây không xuất hiện. Nhân và quả cũng đều như vậy: Nếu tôi làm một số hành động tốt, tôi được lên thiên đàng; tạo hành động xấu sẽ dẫn đến địa ngục. Đó là luật nhân quả. Nhưng nếu tôi không tạo ra bất cứ điều gì, thì tôi đi đâu?

 

Do đó, tôi tạo ra thời gian và không gian, nhân và quả. Tôi tạo ra thế giới của tôi; bạn tạo ra thế giới của bạn. Mèo tạo ra thế giới mèo. Chó tạo ra thế giới của chó. Chúa tạo ra thế giới của Chúa. Phật tạo ra thế giới của Phật. Nếu bạn tin vào Chúa một trăm phần trăm, sau đó khi bạn chết, thế giới của bạn biến mất, bạn đến với thế giới của Chúa. Nếu bạn tin vào Phật một trăm phần trăm, thì khi thế giới của bạn biến mất, bạn sẽ đi đến thế giới của Phật. Nhưng nếu bạn tin vào Chân tánh của bạn một trăm phần trăm, sau đó bạn tạo ra thế giới của bạn, và đó là tự do hoàn toàn. Thiên đường hay địa ngục, đến và đi bất cứ nơi nào thảy đều không chướng ngại". 

 

Thiền sư dựa vào câu hỏi bèn nói tiếp:

–Vậy, tôi hỏi bạn, cái nào bạn thích?

Thiền sinh im lặng. Sư tiếp tục:

–Bất cứ lúc nào bạn mở miệng, thế giới của bạn sẽ xuất hiện. Hiểu chứ!

 

Thiền sinh hỏi:

–Vậy thưa Sư phụ, ai là người đầu tiên mở miệng?

–Bạn hiểu rồi mà!

 

            Giữa tiếng cười đại chúng, Thiền sinh im lặng trong giây lát. Sau đó, cung kính cúi đầu đảnh lễ Thiền sư và lui ra.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Chín 2014(Xem: 9427)
Tánh thấy là tánh giác biểu lộ nơi sự thấy. Tánh giác thì vốn sẵn, thanh tịnh xưa nay thế nên tánh thấy cũng vốn sẵn, thanh tịnh xưa nay. Thế thì tại sao lại có ra cái thấy phiền não, sanh tử khổ đau? Cái thấy của chúng ta đã bị nhiễm ô bởi tham, sân, si, kiêu căng, đố kỵ… để thành ra các tướng sai biệt đến độ tranh chấp nhau không thể hoà giải. Đó là cái thấy sai lầm.
28 Tháng Tám 2014(Xem: 9092)
Thiền sư Khánh Hỷ (1067–1142) thuộc dòng thứ 14, thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi. Sư họ Nguyễn, quê ở Cổ Giao, huyện Long Biên, thuộc dòng tịnh hạnh, từng được vua Lý Thần Tông phong chức Tăng Thống.
22 Tháng Tám 2014(Xem: 7666)
Đốn ngộ tiệm tu là một vấn đề căn bản quan trọng trong Thiền tông, vì đó cũng là con đường Thiền tông. Thiền sư Phổ Chiếu (1158-1210) trong Tu Tâm Quyết nói:
01 Tháng Tám 2014(Xem: 6938)
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 10403)
Trong những lời dạy của Lục tổ trong kinh Pháp Bảo Đàn, ngài đã đề cập và trích từ nhiều kinh luận như Duy Ma Cật, Kim Cương, Đại Bát Niết Bàn, Thành Duy Thức Luận, Đại Bát Nhã…. Trong kinh này, ngài nói đến nhiều chủ đề của Đại thừa như Ba Thân Phật, Vô tướng, Vô trụ, Vô niệm, Thiền định, quy y, phát tâm, sám hối…
27 Tháng Bảy 2014(Xem: 14149)
Thực tại Thiền không phải là cái gì mới lạ. Đó là Phật tánh trong kinh Đại Bát Niết Bàn, là Tri Kiến Phật hay Thật tướng của các pháp trong kinh Pháp Hoa, là Như Lai Tạng trong kinh Lăng Nghiêm, Thắng Man, là Pháp Giới Tánh trong kinh Hoa Nghiêm, là Tánh Giác trong kinh Viên Giác, là Tánh Không trong kinh Đại Bát Nhã, là Thánh Trí Tự Giác trong kinh Lăng Già…
24 Tháng Bảy 2014(Xem: 15291)
Thiền sư Đạo Nguyên Hy Huyền (Dōgen Kigen) Nhật Bản thế kỷ mười ba là một nhà cải cách tôn giáo, một Phật tử thành tựu, một tư tưởng gia sâu sắc và một người viết văn sáng chói. Tác phẩm chính yếu của ngài, Shōbō-genzō, viết bằng một thể văn phức tạp, cách tân, được yêu thích trong thời gian gần đây không chỉ vì những thành tựu triết lý của nó mà còn do sự tuyệt hảo văn chương của nó, thuộc về những bản văn Thiền được quý chuộng nhất.
18 Tháng Bảy 2014(Xem: 12082)
Chúng sanh mê lầm quên tâm chạy theo vật, hướng ra ngoài gọi là theo duyên, do đó bị cảnh duyên chuyển quên mất gốc, nhận lầm các pháp là thật có, nên gọi là cái thấy điên đảo. Điên đảo là cái thấy lộn ngược, cái giả cho là thật, cái thật thì không nhận thấy.
17 Tháng Bảy 2014(Xem: 6081)
Trong sự đi hoang nào đó của tư tưởng, cảm xúc, ngôn ngữ, thì bản chất của ngôn ngữ, âm thanh đều là vô thường, giới hạn, và không thật, vì nó không có thực tính độc lập, phải nương với nhau mà thành, nhờ vào căn, trần, thức mở lối nên mới hiện hữu.
16 Tháng Bảy 2014(Xem: 11396)
Đây là nhắc nhở cho tất cả về ý nghĩa "Đưa Tâm Về Nhà". Bây giờ mình phải ngược dòng lưu chuyển để đưa tâm về nhà. Như đã nói, hiện tại mình đang ở đây nhưng tâm mình thì đang lang thang ở quê người, đó gọi là xa quê, xa nhà, là mất gốc.