Chỉ Quản Đả Toạ

02 Tháng Ba 201707:37(Xem: 6585)

CHỈ QUẢN ĐẢ TOẠ
Hakuun Yasutani (An Cốc Bạch Vân 1885-1973)
Thiện Tri Thức dịch Việt

 

Hakuun YasutaniChỉ quản đả toả (chỉ việc ngồi thiền) cần có một vị thầy thẩm quyền đích thân dạy cho các bạn. Khi tự mình thực hành chỉ quản đả toạ mà chỉ căn cứ trên điều bạn đã đọc thì ít tai hại hơn tham cứu công án, những giáo huấn đúng cách thì rất hiếm.

Phổ khuyến toạ thiền nghi (Fukanzazengi) của Đạo Nguyêngiáo huấn tốt, nhưng rất khó hiểu. Đặc biệt khó hiểu là làm sao làm việc với tâm và làm sao sự thực hành liên hệ với giác ngộ. Tôi sẽ giải thích ngắn gọn làm thế nào thực hành chỉ quản đả toạ.

Nói chung, ngồi thiền có thể diễn tả có ba phần: thứ nhất, điều thân; thứ hai, hơi thở; và thứ ba, tâm. Cái thứ nhất và thứ hai giống nhau trong cả Thiền công ánchỉ quản đả toạ. Tuy nhiên cái thứ ba, điều chỉnh tâm, thì rất khác nhau trong hai loại thực hành.

Để làm chỉ quản đả toạ, người ta phải có một lòng tin vững chắc sự thật là tất cả chúng sanh đều vốn là những vị Phật. Đạo Nguyên nói trong chương chín của Học đạo dụng tâm tập (GakudoY-ojin-shu – Những cảnh giới về học đạo):

Các ông cần thực hành theo Đạo. Những người tin Phật phải tin rằng tự ngã của họ từ vô thuỷ đã ở giữa Đạo, thế nên không làm gì có mê mờ, lầm lạc, không có tà kiến, không tăng không giảm và không lỗi lầm. Có niềm tin như vậy, hiểu như vậy và thực hành phù hợp với nó, đó là phương diện nền tảng nhất của việc học Đạo. Các ông cố gắng cắt đứt gốc rễ của thức bằng cách ngồi. Tám, thậm chí chín, trong mười sẽ có thể thấy Đạo – kiến tánh – một cách thình lình.

Đây là chìa khoá của thực hành ngồi thiền. Nhưng hoàn toàn chẳng có nghĩa người ta phải tin rằng đời sống ích kỷ, hẹp hòi của người ta phải tin rằng đời sống Phật – ngược lại! Vất bỏ mọi thứ ích kỷ và làm cho mình sạch như một tờ giấy trắng; hãy ngồi, chỉ ngồi một cách kiên định. Hãy ngồi một cách vô điều kiện, biết rằng bản thân sự ngồi là sự thể hiện Phật tánh – đây là nền tảng của chỉ quản đả toạ. Nếu đức tin người ta không vững, chỉ quản đả toạ của người ta cũng lung lay.

Khi thực hành chỉ quản đả toạ, bạn phải duy trì chánh niệm tỉnh giác, điều này đặc biệt quan trọng đối với người mới bắt đầu – và dù những người đã thực hành mười năm cũng vẫn là người mới bắt đầu! Thường do tập trung yếu, người ta trở nên tự để ý đến mình hay rơi vào những loại xuất thần là một trạng thái của tâm. Thực hành kiểu đó có thể ích lợi để tự thư giản nhưng nó sẽ không bao giờ đưa đến ngộ và không phải là thực hành của Phật đạo.

Khi bạn thực hành triệt để chỉ quản đả toạ, bạn sẽ đổ mồ hôi, dù vào mùa đông. Sự cảnh giác cao độ và mãnh liệt như vậy khó duy trì được trong những thời gian dài. Bạn có thể nghĩ rằng bạn duy trì nó được lâu hơn, nhưng trạng thái này sẽ tự nhiên lỏng bớt. Thế nên hãy ngồi nửa giờ đến một giờ, rồi đứng dậy làm một thời kinh hành, thiền đi.

Khi kinh hành, hãy để tâm thư thả một chút. Hãy làm tươi mới lại mình. Rồi ngồi xuống và tiếp tục chỉ quản đả toạ.

Hành chỉ quản đả toạ không có nghĩa trờ thành không có tư tưởng, nhưng chớ để tâm mình đi lang thang. Chớ quán tưởng về giác ngộ hay trở thành Phật. Khi nào những tư tưởng như vậy sanh khởi, bạn hãy ngưng chỉ quản đả toạ. Đạo Nguyên nói rất rõ ràng: “Chớ tìm cách thành Phật”.

Hãy ngồi với tập trung cao, kiên nhẫntỉnh giác như thể nếu có người chạm đến bạn khi bạn đang ngồi, thì sẽ phát ra một tia lửa điện! Ngồi như vậy, bạn tự nhiên trở lại Phật bổn nguyên, bản tánh sâu thẳm nhất của con người bạn.

Rồi hẳn như cái gì cũng có thể đẩy bạn vào sự chứng ngộ thình lình rằng tất cả chúng sanh vốn xưa nay là Phật và mọi hiện hữu vốn toàn thiện từ vô thuỷ. Kinh nghiệm điều này thì được gọi là giác ngộ. Việc đích thân kinh nghiệm điều này thì sống động như một vụ nổ. Bất kể bạn có biết về lý thuyết những bùng nổ như thế nào, chỉ một bùng nổ hiện thực sẽ thành tựu tất cả. Cũng như vậy, bất kể bạn biết bao nhiêu về giác ngộ, trừ phi bạn thực sự kinh nghiệm nó, còn không bạn sẽ không biết sâu sắc chính mình là Phật.

Tóm tắt, “chỉ ngồi thiền” là thực hành hiện thực hoá bản thân Phật tánh từ thời sơ thuỷ - và khi chuyên cần thực hành chỉ ngồi thiền, khi đúng thời tiết, người ta chứng ngộ sự kiện hiển nhiên này.

Tuy nhiên, thực hành theo cách này có thể đòi hỏi thời gian lâu để giác ngộ, và sự thực hành ấy không bao giờ nên bị gián đoạn cho đến khi giác ngộ hoàn toàn. Dù sau khi đại ngộ và dù người ta đã trở thành một lão sư (roshi, thiền sư), người ta phải tiếp tục làm chỉ quản đả toạ mãi mãi, chỉ bởi vì chỉ quản đả toạ là chính sự hiện thực hoá giác ngộ.

(NGỒI KHÔNG 
Những tác phẩm thiết yếu của thực hành Thiền Chỉ Quản đả tọa

Việt ngữ: Thiện Tri Thức, 2010 - NXB Thời Đại)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Tám 2014(Xem: 9093)
Thiền sư Khánh Hỷ (1067–1142) thuộc dòng thứ 14, thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi. Sư họ Nguyễn, quê ở Cổ Giao, huyện Long Biên, thuộc dòng tịnh hạnh, từng được vua Lý Thần Tông phong chức Tăng Thống.
22 Tháng Tám 2014(Xem: 7677)
Đốn ngộ tiệm tu là một vấn đề căn bản quan trọng trong Thiền tông, vì đó cũng là con đường Thiền tông. Thiền sư Phổ Chiếu (1158-1210) trong Tu Tâm Quyết nói:
01 Tháng Tám 2014(Xem: 6941)
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 10419)
Trong những lời dạy của Lục tổ trong kinh Pháp Bảo Đàn, ngài đã đề cập và trích từ nhiều kinh luận như Duy Ma Cật, Kim Cương, Đại Bát Niết Bàn, Thành Duy Thức Luận, Đại Bát Nhã…. Trong kinh này, ngài nói đến nhiều chủ đề của Đại thừa như Ba Thân Phật, Vô tướng, Vô trụ, Vô niệm, Thiền định, quy y, phát tâm, sám hối…
27 Tháng Bảy 2014(Xem: 14153)
Thực tại Thiền không phải là cái gì mới lạ. Đó là Phật tánh trong kinh Đại Bát Niết Bàn, là Tri Kiến Phật hay Thật tướng của các pháp trong kinh Pháp Hoa, là Như Lai Tạng trong kinh Lăng Nghiêm, Thắng Man, là Pháp Giới Tánh trong kinh Hoa Nghiêm, là Tánh Giác trong kinh Viên Giác, là Tánh Không trong kinh Đại Bát Nhã, là Thánh Trí Tự Giác trong kinh Lăng Già…
24 Tháng Bảy 2014(Xem: 15300)
Thiền sư Đạo Nguyên Hy Huyền (Dōgen Kigen) Nhật Bản thế kỷ mười ba là một nhà cải cách tôn giáo, một Phật tử thành tựu, một tư tưởng gia sâu sắc và một người viết văn sáng chói. Tác phẩm chính yếu của ngài, Shōbō-genzō, viết bằng một thể văn phức tạp, cách tân, được yêu thích trong thời gian gần đây không chỉ vì những thành tựu triết lý của nó mà còn do sự tuyệt hảo văn chương của nó, thuộc về những bản văn Thiền được quý chuộng nhất.
18 Tháng Bảy 2014(Xem: 12098)
Chúng sanh mê lầm quên tâm chạy theo vật, hướng ra ngoài gọi là theo duyên, do đó bị cảnh duyên chuyển quên mất gốc, nhận lầm các pháp là thật có, nên gọi là cái thấy điên đảo. Điên đảo là cái thấy lộn ngược, cái giả cho là thật, cái thật thì không nhận thấy.
17 Tháng Bảy 2014(Xem: 6082)
Trong sự đi hoang nào đó của tư tưởng, cảm xúc, ngôn ngữ, thì bản chất của ngôn ngữ, âm thanh đều là vô thường, giới hạn, và không thật, vì nó không có thực tính độc lập, phải nương với nhau mà thành, nhờ vào căn, trần, thức mở lối nên mới hiện hữu.
16 Tháng Bảy 2014(Xem: 11401)
Đây là nhắc nhở cho tất cả về ý nghĩa "Đưa Tâm Về Nhà". Bây giờ mình phải ngược dòng lưu chuyển để đưa tâm về nhà. Như đã nói, hiện tại mình đang ở đây nhưng tâm mình thì đang lang thang ở quê người, đó gọi là xa quê, xa nhà, là mất gốc.
15 Tháng Bảy 2014(Xem: 11687)
Tất cả quý Phật tử học Phật pháp lâu rồi nhưng có thấy được chân giáo pháp chưa? Nếu học Phật pháp theo kiểu lật từng trang kinh này qua trang kinh nọ, hay là nhai từng lời của những vị Tổ này đến những vị Tổ nọ, hoặc là nghe buổi giảng này đến buổi giảng kia v.v… thì quý vị có thấy chân giáo pháp không? Mà nếu không thấy thì nghe giảng để làm chi? Cho nên đây phải nhớ: giảng giải là chỉ nói về pháp thôi !