Vu Lan Nhớ Mẹ Hoàng Yến Anh

14 Tháng Tám 201000:00(Xem: 27937)

tuyentapvulan-03

VU LAN NHỚ MẸ

vulannhoma-01010234Tháng bảy về rồi, nơi quê nhà của mẹ đã thu chưa? Nơi con ở bây giờ gió đã chuyển mùa, để rồi chiều nay khi lang thang trên con đường xứ người, con chợt thảng thốt nhận ra chỉ còn vài ngày nữa thôi mùa Vu lan sẽ lại về.

Nhanh thật đó! Nhớ ngày xưa còn bé, mỗi lần xem tivi nhìn thấy những bông hồng với những màu khác nhau, con đã hỏi mẹ rằng: "Mẹ ơi, sao trên áo của nhiều người lại cài hoa hồng trắng, còn những người khác lại cài hoa hồng đỏ?". Lúc đó trong suy nghĩ của một đứa bé 12 tuổi như con chỉ nghĩ đơn giản rằng có hoa hồng cài áo là đẹp rồi, có lẽ tại chị này thích màu đỏ nên cài màu đỏ, còn anh kia thích màu trắng nên cài màu trắng. Cho đến khi mẹ nhìn con nhẹ nhàng giải thích, con mới chợt hiểu rằng: "Đâu phải cứ có hoa hồng cài áo là đẹp đâu".

Và từ đó, con không muốn và càng không bao giờ dám nghĩ rằng một ngày nào đó trong cuộc đời con sẽ phải cài lên ngực áo mình những bông hoa màu trắng. Dẫu con biết trên đời này không ai tránh khỏi quy luật "sinh - lão - bệnh - tử", nhưng con rất sợ một ngày căn bệnh tim quái ác ấy sẽ lấy đi cuộc sống của mẹ.

Hai mươi năm về trước mẹ lên bàn mổ, bác sĩ nói mẹ chỉ sống được vài năm nữa thôi, vậy mà "quả tim bệnh tật" ấy vẫn đập trong lồng ngực mẹ cho đến ngày hôm nay, để rồi hơn hai mươi năm qua chị em con luôn là những người con thật hạnh phúc nhất vì lúc nào cũng có mẹ ở bên!

Mẹ ơi, xứ trời Âu nơi này mùa thu đã bắt đầu về. Con nghe trong tiếng gió có cả tiếng thở của thời gian rất khẽ, con nghe trong tiếng lá vi vu cả lời ru của mẹ năm nào. Trong trái tim con bây giờ là vạn ngàn suy nghĩ, là vạn ngàn nỗi nhớ thương. Tám năm con đi học xa nhà với những bước đi lúc lên thác, lúc xuống ghềnh.

Đã bao lần con làm mẹ phải xót, phải lo. Đã bao lần con làm mẹ rơi nước mắt bởi cái tính bướng bỉnh và vô tâm của mình. Đã bao lần con đã làm mẹ phải nhói tim bởi lúc nào con cũng sống bằng những điều tưởng tượng và những ước mơ không có thật trên đời. Nhưng mẹ biết không, tận sâu thẳm lòng mình bao giờ con cũng biết: "Trên đời này nếu có một tình yêu thật sự thì đó là tình yêu của mẹ!".

Con biết mình còn nợ mẹ cả một cuộc đời, cả một tấm chân tình bao la như trời biển. Sẽ chẳng bao giờ con trả được công sinh thành và nuôi nấng của mẹ, nhưng trong trái tim con vẫn luôn ấp ủ một ước mơ và con muốn đi tới cuối con đường để thực hiện ước mơ ấy: ước mơ trở thành niềm tự hào cho mẹ! Nhất định con sẽ làm được điều đó, con sẽ làm điều đó bằng sự nỗ lực, cố gắng của bản thân, bởi con vẫn nhớ lời mẹ dặn hôm nào trên giường bệnh: "Phần thưởng quý báu nhất mà ông trời dành tặng cho mẹ là sự thành đạt của các con".

Mẹ biết không, con cứ nhớ mãi câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân: "Con không đợi đến ngày kia mình mất mẹ mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ...". Con sẽ không đợi đâu, con sẽ không để cho mẹ đi về một thế giới khác mà chưa nhìn thấy sự thành đạt của con và của em con đâu. Con nhất định sẽ làm được điều đó, mẹ à! Con không muốn phải cài lên ngực áo những bông hoa màu trắng trong dòng nước mắt chực trào vì chưa làm được điều gì cho mẹ, con không muốn mình trở thành một đứa trẻ mồ côi...

Có thể hôm nay đây, con còn được cài lên ngực áo những bông hoa màu đỏ trong niềm hạnh phúc vô biên vì vẫn còn có mẹ, nhưng ai sẽ nói với con rằng mua Vu lan sau này và những mùa Vu lan sau nữa, trên ngực áo con vẫn sẽ luôn là những bông hồng thắm đỏ lung linh? Không ai nói trước được ngày mai, bởi thế nên trong lúc hạnh phúc nhất con vẫn thấy lòng mình phấp phỏng lo âu... Sợ ngày mai, nơi xứ người lặng lẽ, con phải oằn mình vì một nỗi xót xa!

Tháng bảy, mùa Vu lan sắp sang, con ngồi đây đếm sợi thời gian với bao ý nghĩ ngổn ngang, để rồi cuối cùng chỉ kịp xếp cho mình những dòng thơ cho một mùa thu, một mùa Vu lan năm này được bình yên bên mẹ:

... "Bông hồng con cài áo hôm nay
là cả một hành trang
Để con biết rằng mình hạnh phúc biết bao
vì vẫn còn có mẹ Mùa báo hiếu về rồi mẹ ơi, 
nơi này con lặng lẽ
Gửi về mẹ
Cả một bầu trời nhung nhớ 
rộng yêu thương!".

Hoàng Yến Anh (Đức)
Tuổi trẻ Online
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Tám 2015(Xem: 5466)
Tháng bảy. Gió hiu hắt. Trời âm u. Nghe mùa Thu lại gần. Chiều nhạt nắng, từng sợi nước lướt thướt nối nhau – mưa ngâu. Mưa làm dịu tiết trời ngày hè oi bức. Những hạt nước trong veo cho mầm xanh dậy sống, cỏ cây tự tình theo mưa. Và, không biết do mưa tưới tẩm những cảm xúc bâng quơ trong lòng người thế tục, hay cảm xúc dâng trào vọng hướng Vu lan.
14 Tháng Tám 2015(Xem: 6744)
Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
08 Tháng Tám 2015(Xem: 7901)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Văn Kiều”.
01 Tháng Tám 2015(Xem: 5886)
Tới giờ con phải đi rồi / Mẹ ơi con phải đi thôi mẹ à. / Khi trong bóng tối nhạt nhòa / Bình minh cô tịch hiện ra dịu hiền / Mẹ vươn tay xuống giường bên / Tìm con bé bỏng. Con bèn thưa mau: / “Bé nào còn ở đó đâu!” / Mẹ ơi Con phải đi nào còn đây.
24 Tháng Năm 2015(Xem: 5260)
Như vì sao sáng xuất hiện trên vòm trời văn học Việt Nam và Âu Mỹ từ cuối thập niên 1940, Nhất Hạnh – một thiền sư, một nhà văn, nhà thơ – đã đi vào lòng người đọc bằng những tác phẩm: Bông Hồng Cài Áo, Nói Với Tuổi Hai Mươi,, Tình Người, Nẻo Về Của Ý, Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức (có nhiều bản dịch ra nhiều ngoại ngữ như Anh, Pháp, Đức, Hòa Lan, Thái Lan…Đặc biệt bản tiếng Anh “The Miracle of Mindfulness” được phổ biến nhiều hơn cả).
27 Tháng Giêng 2015(Xem: 10118)
Hiếu là tất cả .
22 Tháng Tám 2014(Xem: 6919)
Điều tôi cảm nhận đầu tiên về người là đôi bàn tay. Tôi không nhớ lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng hình như sự hiện hữu, cuộc sống của tôi gắn liền với đôi bàn tay đó. Đôi bàn tay của mẹ, một người mẹ mù. Tôi còn nhớ những lần ngồi tô vẽ màu ở bàn ăn, trong nhà bếp. Tôi nói, “Mẹ! Xong rồi. Hãy nhìn tranh của con nầy”. “Ồ, đẹp quá”, mẹ trả lời, và tiếp tục với công việc đang làm.
20 Tháng Tám 2014(Xem: 7700)
Từ nhỏ đến lớn… Là đến khi cha mẹ mất, chẳng bao giờ nghe ông bà nhắc đến hai chữ hiếu hạnh. Chưa hề nghe ông nói: “Con phải hiếu hạnh với mẹ cha”. Chỉ nghe ông bảo: “Mẹ ngủ, con đóng cửa nhẹ thôi”. “Con đi khẻ thôi, không thì mẹ thức giấc”. “Con lớn hơn em thì phải nhường em một chút”.