Cách đây khá
lâu, tôi đọc một cuốn sách,
trong đó người ta ví cuộc đời với một con tàu.
Đọc thấy thích lắm.
Cuộc đời cũng giống như một chuyến
tàu :
người người lên lên xuống xuống.
Ở trạm này, ta gặp điều hân hoan,
Ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn.
Khi chào đời ta lên tàu và gặp cha
mẹ ta.
và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình.
Đau đớn thay, sự thật thì khác
hẳn.
Các cụ xuống một sân ga dọc đường
và để ta lại thiếu vắng tình yêu, và sự hiện diện của họ.
Dù sao, cũng có những người khác
lên tàu
Họ trở thành rất quan trọng với ta.
Đó là anh chị em, bạn hữu và mọi
người tuyệt vời mà ta thương mến.
Có người xem cuộc hành trình như
một chuyến rong chơi.
Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình.
Có người luôn sẵn sàng hiện hiện
và giúp đỡ những ai cần đến.
Có người xuống tàu, để lại cho
người khác một nỗi nhớ khôn nguôi.
Có người vừa lên đã xuống
và ta chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi.
Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách
ta thương mến
lại ngồi trên một toa xe khác,
và họ để ta một mình trong suốt cả chuyến đi.
Dĩ nhiên, không ai ngăn cản ta đi
tìm họ khắp nơi trên con tàu.
Buồn thay, đôi khi ta không thể
ngồi cạnh họ, vì chỗ ấy đã có người.
Không sao ... cuộc hành trình là
như thế đó:
đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay...
mà không bao giờ quay lại.
Ta hãy cố thực hiện cuộc hành
trình một cách tốt đẹp nhất.
Hãy cố cảm thông những người cùng đi với mình
và hãy tìm ra những điều tốt đẹp nhất nơi mỗi người.
Đừng quên, bất cứ lúc nào trong
chuyến đi,
có một người bạn đồng hành cần ta thông cảm.
Và chính ta có những lúc chới với,
cần một ai đó cảm thông.
Điều bí ẩn lớn nhất của hành trình
cuộc đời
là ta không biết lúc nào mình vĩnh viễn xuống tàu.
Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình,
người ngồi sát bên ta, xuống lúc nào.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ rất buồn khi
phải xuống xe...
Tôi chắc chắn là thế !
Vĩnh biệt bạn bè cùng chuyến xe hẳn rất đau đớn.
Nhưng tôi biết một ngày kia tại ga trung tâm
sẽ gặp lại tất cả mọi người.
Thế là tôi sẽ sung sướng nếu có
thể góp phần
làm gia tăng và làm phong phú cho hành trang của họ.
Các bạn ơi, hãy làm hết sức mình
để thực hiện một chuyến đi tốt đẹp
và hãy cố để lại những kỷ niệm đẹp
khi đến giờ phải rời khỏi toa xe.
Với những ai cùng đi trên chuyến
tàu này,
tôi xin chúc : THƯỢNG LỘ BÌNH AN
Bạch thầy, con và chồng con sống với nhau hơn 5 năm và đã có hai con trai. Chồng con hơn con 13 tuổi nhưng anh gia trưởng và khô khan lắm. Mọi công việc to nhỏ trong gia đình anh tự làm và tự quyết, không bao giờ bàn bạc hay hỏi ý kiến của con. Thậm chí ngay cả kinh tế anh cũng là tay hòm chìa khóa. Con chỉ là người làm và sinh con, chăm con thôi.
Hiện nay, thế giới đang có sự rối loạn, không hiểu biết, tranh cãi về bệnh tâm thần, thiền định, và sự liên hệ giữa hai đề tài này. Các chuyên gia về sức khỏe thể chất, và tâm thần cũng không hiểu rõ phạm vi nghề nghiệp của họ. Họ cũng không hiểu cái gì là thiền định. Bởi vậy đối với người bình thường họ sẽ rất bối rối.
Bạch Thầy, con thật may mắn khi lấy được một người vợ thông minh, tài giỏi, sắc sảo và rất đảm đang. Tuy nhiên, cô ấy có một thú vui là mua sắm, có thể nói vợ con nghiện mua sắm. Con có cảm giác là khi đi mua sắm cô ấy mất hết lí trí và phải tiêu đến đồng tiền cuối cùng mới thôi.
Kính thưa Thầy, bản thân con đã trải qua hai mối tình, hiện tại con đang yêu một người, năm nay con 27 tuổi còn người yêu của con 39 tuổi. Con và anh ấy quen nhau đã hơn một năm rồi và dự định năm sau sẽ kết hôn. Con nhận thấy trong tình yêu lúc nào cũng có buồn và vui, người mình yêu lúc nào cũng có khuyết điểm, không có ai là hoàn hảo.
Trong 12 giá trị sống đã được UNESCO khẳng định và định hướng cho nhân loại trong hiện tại và tương lai, “Giản dị” rất thân thuộc với giá trị văn hóa truyền thống dân tộc ta bởi nó được xem là một đức tính tốt đẹp vốn có của con người Việt Nam.
Chúng ta thường nhìn nhận hạnh phúc bằng những cái thể hiện ra bên ngoài của mỗi người, kể cả bản thân mình như sự tự hào, kiêu hãnh, niềm vui sướng khi thõa mãn nhu cầu; trong khi hạnh hạnh phúc thực sự lại nằm ở bên trong sâu thẳm của tâm hồn chúng ta, là một cảm xúc bên trong.
Bạch Thầy, con và chồng con đã sống với nhau hơn 10 năm và có hai con gái. Chồng con là người chăm chỉ, hiền lành, chu đáo với vợ con. Tuy nhiên anh ấy là người không khéo ăn nói và không lãng mạn.
Bạch Thầy, con xây dựng gia đình muộn, khi con đã ngoài 30 tuổi. Chồng con hơn con gần 20 tuổi, anh ấy đã có một đời vợ trước và 2 cô con gái. Chúng con sống với nhau hơn 2 năm rất hạnh phúc nhưng chưa có con chung.
Bạch Thầy, gia đình con nhiều năm qua sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Chúng con có 2 cô con gái, một cháu 15 và 1 cháu lên 8. Chẳng hiểu sao 1 năm trở lại đây chồng con nằng nặc đòi sinh thêm con với hi vọng sẽ là cháu trai.
Bạch Thầy, vợ chồng con lấy nhau được 15 năm và có một cháu gái năm nay 12 tuổi. Chúng con ở chung với gia đình nhà chồng nhưng bố mẹ chồng không hợp cả hai vợ chồng con nên thường xuyên có xích mích.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.