Tiêu thụ thực phẩm tiết chế – cách thức phật giáo giảm thiểu nghèo đói

30 Tháng Ba 201503:31(Xem: 5425)

TIÊU THỤ THỰC PHẨM TIẾT CHẾ
CÁCH THỨC PHẬT GIÁO GIẢM THIỂU NGHÈO ĐÓI

Giáo Sư Tilak Kariyawasam *

Thích Vạn Năng dịch

luong-thuc
Thế giới hiện có hơn 1 tỷ người thiếu ăn. Trong ảnh:
Các trẻ em xếp hàng để nhận thức ăn miễn phí
của một nhà hàng tại thành phố Rawalpindi, Pakistan

Có một tiêu chuẩn được mọi người chấp nhận rằng sự sống của tất cả chúng sanh đều phụ thuộc vào ăn uống. Thực phẩm là yếu tố cần thiết nhất cho con người (chúng sanh), vì thế nó đã trở thành một yếu tố chủ yếu trong các nhu cầu của con người như là thức ăn, áo mặc, chỗ ở và thuốc trị bệnh. Do việc ăn uống chúng ta có được dưỡng chất mà chúng ta cần đề duy trì sự sống. Trong Phật giáo “Āhāra” là thuật ngữ được dùng để nói đến “thực phẩm”: tuy nhiên từ Āhāra này lại được dùng theo ý nghĩa rộng hơn trong đạo Phật như là năng lượng để nuôi dưỡng tất cả các cấp độ, vật chất, sinh thái, ý chí và trí tuệ. Từ cấp độ vật chất, từ Āhāra chủ yếu chỉ cho thực phẩm có thể thọ dụng được (kabalikāra āhāra) và thuật ngữ “Ojā” được giới thiệu trong Abhidhamma (Thắng pháp) là để chỉ cho sự hiệu quả về mặt dinh dưỡng của nó.

Trong nhiều nghiên cứu, khái niệm Āhāra (thực phẩm) đã được bàn luận theo nghĩa rộng trong các cấp độ về thực phẩm vật chất và thực phẩm tinh thần, đặc biệt là đem lại lợi ích cho giới tu sĩ được thúc đẩy bởi động cơ tu tập. Trong nhiều lời dạy của Phật, sự chú trọng hướng nhiều hơn về các thói quen ăn uống của các thành viên của giới tu sĩ. Điều này không nên cho rằng Đức Phật đã lựa chọn chư tăng để áp dụng những lời dạy của Ngài về thói quen ăn uống. Trọng tâm đó là hướng đến chư tăng bởi những giáo pháp đó chủ yếu giảng dạy cho họ, chọn họ làm các mô hình tốt và kiểm soát mô hình của cuộc sống. Vì thế, trong rất nhiều chỗ, Đức Phật đã ủng hộ giáo pháp này trong một giáo số bài pháp quan trọng liên quan đến việc chọn lựa thực phẩm. Đi vào chỉ tiết về việc ăn uống, Đức Phật dạy chúng ta không nên thỏa mãn cái bao tử của mình bằng tối đa hóa thức ăn, mà phải dành những chỗ trống để còn phải uống nước, một khoảng trống cần để chứa và tiêu hóa bốn hoặc năm miếng thức ăn loại cứng.1 Ngoài những chỉ dẫn này, lời dạy tốt nhất là lời khuyến hóa chư tăng không ăn chiều hoặc là dạy chỉ ăn một ngày một bữa. Trong kinh Ví Dụ Cái Cưa (Kakacūpama Sutta) thuộc Trung Bộ Kinh (Majjhimanikāya), Đức Phật cho biết rằng Ngài chỉ ăn một ngày một bữa (Ekāsanabhojanaṁ), do vậy mà Ngài cảm thấy có được sức khỏe tốt, có sức mạnh, an lạc và không ốm đau2. 

 

XEM CHI TIẾT NỘI DUNG:

 pdf_download_2

 Tiêu thụ thực phẩm tiết chế – cách thức phật giáo giảm thiểu nghèo đói

 

 (*) Trưởng Khoa, Trường Sau Đại Học. Đại Học Phật Giáo Quốc Tế, Thái Lan

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 5016)
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 9309)
Một vị lãnh đạo một tôn giáo lớn, tuy thờ Trời nhưng lại sợ con người, đã không dám tiếp một vị lãnh đạo tôn giáo khác trong một dịp viếng thăm Âu Châu gần đây, mặc dù một vị lãnh đạo tôn giáo nổi tiếng khác từ một nước rất xa xôi tận phía nam Phi Châu đã trực tiếp can thiệp và trách cứ về hành động đáng tiếc này.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 6680)
Người lãnh đạo phải là gương mẫu; mà điều đòi hỏi cao nhất là đức. Đức mới là cái gốc; tất nhiên phải kèm theo cái tài phụ cho cái đức ấy. Theo Sớ giải kinh Pháp Cú (Dhammapadatthakathà), ngài Buddhaghosa ghi nhận rằng Đức Phật có lưu ý đến vấn đề tổ chức một nền hành chánh nhân đạo. Đức Thế Tôn chỉ ra rằng cả một xứ bị suy vong, đốn mạt và khốn khổ khi những người nắm vận mạng quốc gia như vua chúa, quần thần, quan lại quá đỗi tham tàn và bất công.
05 Tháng Chín 2014(Xem: 6139)
Bài viết này không đi vào tìm hiểu về cuộc chiến này mà chỉ phác thảo một vài điểm có liên quan đến Phật giáo ở trong cuộc chiến; nói cụ thể hơn là giới Phật giáo đã có những hành động gì khi đứng ở mỗi bên của cuộc chiến để thực hiện điều được gọi là “hộ quốc” của mình.
01 Tháng Chín 2014(Xem: 10482)
Trong một cuộc đối đầu, ta không nhất thiết cứ réo tên đối phương mà nguyền rủa trù ếm hay chỉ biết bắn phá, dội bom trực tiếp lên họ. Làm vậy tốn kém, om sòm và bạo lực quá, mà kết quả thì như ai cũng thấy là sẽ rất ngắn hạn. Bởi một lẽ là chiếm thành thường dễ hơn giữ thành và cái gật đầu bên ngoài không quan trọng bằng sự đồng tình bên trong.
26 Tháng Bảy 2014(Xem: 11419)
Giới luật Phật giáo cấm người xuất gia không được giữ bất cứ một thứ gì gọi là của riêng. Thế nhưng đối với người thế tục thì giới luật không cấm đoán họ làm giàu, nếu làm giàu bằng những phương tiện sinh sống đúng tức chánh mạng trong Bát chánh đạo. Giáo pháp nhà Phật cũng luôn nhắc nhở: “Phải biết sử dụng tài sản và giúp đỡ người khác”.
25 Tháng Bảy 2014(Xem: 11071)
Người giàu có được coi là có đầy đủ hay dư thừa tài sản. Có nhiều loại tài sản như tiền bạc, hay kiến thức hoặc thông tin kinh tế, tâm linh. Tuy nhiên bài viết này chỉ đặt trọng tâm vào quan điểm của Phật giáo đối với của cải vật chất và kinh tế.
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 9714)
Mùa an cư năm thứ bốn mươi lăm, đức Phật ngụ tại Trúc Lâm tịnh xá, gồm khá đông chư vị đại trưởng lão và chúng tỳ-khưu. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, đức Phật và một số ít vị tỳ-khưu lại ghé vườn xoài của thần y Jīvaka hoặc lên đỉnh núi Linh Thứu (Gijjhakūṭa), tại đây ngài thường ở lại lâu hơn.
12 Tháng Bảy 2014(Xem: 9585)
Bốn nhiếp pháp là bốn cách đối xử với người khác để làm lợi lạc cho người và cho mình trong sự tiến bộ phát triển chung về vật chất lẫn tinh thần. Bốn nhiếp pháp có trong kinh điển hệ Pali Nam tông và hệ Sanskrit Bắc tông. Ở Bắc tông được nhấn mạnh hơn bởi vì đây là sự thực hành hòa nhập và lợi lạc cho xã hội, đưa xã hội tiến bộ, của người thực hành đạo Bồ-tát.