Áo hoa hãy rũ bụi vàng

29 Tháng Mười 201403:44(Xem: 7071)
ÁO HOA HÃY RŨ BỤI VÀNG
Huệ Trân
blankĐi thôi em,
Giọt sương mai
Ánh dương ló rạng, hình hài sương tan
Đi thôi, 
Gió núi mây ngàn,
Tụ duyên, mây sẽ ngập tràn mưa sa
Đi thôi, 
Vạt nắng hiên nhà
Hong chưa khô áo lụa đà, đêm sang
Ngỡ ngàng chi, 
Nụ hoàng lan,
Nhụy chưa tỏa ngát, cánh toan rụng rời!
Nụ cười thiếu nữ trên môi
Nét son nhạt với xuân đời qua nhanh
Ngắn ngủi lắm,
Kiếp chúng sanh
Thả trôi ngày tháng loanh quanh muộn màng
Áo hoa, hãy rũ bụi vàng
Bè lau đã kết, non ngàn dặm trông
Đi thôi,
Đạo lộ xuôi dòng
Ba La Bát Nhã,
Chẳng trong, chẳng ngoài.
Đi lên chót đỉnh tâm khai
Gặp trong hương gió một đài liên hoa
Trên triền ngũ uẩn đâu xa
Là vô lượng kiếp, ngôi nhà Phật xưa. 
Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất, buổi sáng quét lá thu rơi)
Ý kiến bạn đọc
20 Tháng Chín 202009:17
Khách
Mạn phép gửi đến Sư Cô Huệ Trân ca khúc được phổ từ bài thơ đẹp và đã được thu âm : https://www.facebook.com/ngocanchieu/videos/3593620460647990
Xin cảm ơn
06 Tháng Bảy 201714:41
Khách
Vô tình đọc được bài thơ thật hay này, Ngô Càn Chiếu mạo muội xin phép được gửi vào mấy nốt nhạc, mong góp phần tô điểm cho ý thơ bay xa : https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1598396166837106
Cảm ơn thầy Huệ Trân rất nhiều.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4812)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6066)
10 Tháng Sáu 2016(Xem: 4960)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5415)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4871)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5714)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4775)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.