Aylan ơi ! Thơ Hoang Phong

19 Tháng Mười Một 201519:02(Xem: 5851)

Aylan ơi !

(Thơ Hoang Phong)

 

Aylan Kurdi
Hình ảnh một thuyền nhân ba tuổi Aylan Kurdi, trôi giạt vào bãi biển của xứ Thổ Nhĩ Kỳ ngày 3 tháng 9 năm 2015, đã gây xúc động cho cả hành tinh này.

Aylan ơi!
Sao em nằm úp mặt?
Hãy ngước lên!
Trông kìa, rạt rào muôn ngọn sóng của trùng khơi!

Aylan ơi!
Ta muốn trông thấy dấu chân em bé xíu,
Xinh xinh trên bãi cát phẳng lì.
Trông kìa, sao trông giống dấu chân ta thuở bé.

Aylan ơi!
Ngọn sóng nào?
Đã xóa đi dấu chân em trên cát,
Những dấu chân, một ngày xưa thơ ấu,

Aylan ơi!
Sao em nằm sấp mặt?
Hãy đứng lên, hãy khóc lên thật to!
Đáy đại dương tối đen, các thuyền nhân đang chờ.

Aylan ơi!
Úp mặt trong cát ướt,
Sao em im lặng thế?
À nhỉ! Hay em không còn biết khóc?

Hay nước mắt đã khô?
Đại dương nước đã mặn,
Thôi em đừng khóc nữa,
Đưa tay, ta cho em chiếc kẹo.

Chiếc kẹo này,
Ta giấu mãi trong tim,
Cha mẹ ta cho ta,
Từ những ngày thơ ấu,

Aylan ơi, hãy đứng lên!
Hãy vui đùa, chạy nhảy.
Đại dương ơi, hỡi muôn nghìn ngọn sóng,
Ta xin chết thay em.

 

                                  Bures-Sur-Yvette, 07.09.15

                                         Hoang Phong

Aylan Kurdi 2aylan va anh lon
Aylan và anh lớn hơn hai tuổi, cả hai và mẹ đều chết trong chuyến vượt biên bằng thuyền

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4819)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6076)
10 Tháng Sáu 2016(Xem: 4968)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5423)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4880)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5727)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4783)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.