Mây nước

15 Tháng Giêng 201614:40(Xem: 7972)
blank

MÂY NƯỚC
Thiên Hạnh

Như truyền kỳ điểm sắc trắng ngàn năm

bềnh bồng nhịp thiên di bốn mùa không mệt mỏi

lang thang chiều vàng hững hờ hoàng hôn gọi

tinh khôi giữa hùng vĩ đỉnh cao sơn băng lạnh sáng lưng trời

mây còn đi về du hí khắp muôn nơi

dòng bản thể lung linh bao hình hài biến ảo

khi là sông mải miết hành trình từ non cao qua bình nguyên dã thảo

khi là sương lãng đãng trong chớm lạnh ngày Thu

lại hóa bông tuyết rơi vạn dặm ngày Đông giá mịt mù

và thành mây điểm tô thênh thang trời xưa cũ

Hiện tượng dù muôn hồng nghìn tía đủ

Bản thể vẫn bất di MẪU SỐ NƯỚC muôn đời

THƯỜNG TRỤ là nguồn CHÂN PHÁP khắp nơi nơi…

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4835)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6090)
10 Tháng Sáu 2016(Xem: 4985)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5432)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4894)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5739)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4795)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.