Tự khúc

25 Tháng Ba 201607:44(Xem: 4479)

Tự khúc 
(thơ Vĩnh Hảo)

TINH

Rừng im mây đầy ôm núi ngủ
Cỏ mềm xanh mướt ngập bờ hoang
Thoang thoảng đêm huyền hương thạch nhũ
Đầu hoa nhụy ứa gió lên ngàn. 

TÌNH

Một lần tương ngộ một lần say
Môi mềm khép mở nụ hôn đầy
Mai sau quảy gánh về xóm cũ
Nhớ mắt sầu đưa vỡ tim nầy. 

TỈNH

Biển tình sóng dậy nước lao xao
Yêu em, yêu người như thủy trào
Nỗi lòng trăm năm hay thoáng chốc
Cũng nhẹ nhàng qua như chiêm bao. 

TĨNH

Thức dậy trầm ngâm đêm hạ huyền
Hồ thu lồng bóng trăng soi trăng
Hương thoảng ngàn lau, hoa mở cánh
Một thoáng tịch nhiên hỷ lạc tràn. 

TÍNH

Từ đâu lần về nẻo nguyên sơ
Trăm năm mỏi gót chân giang hồ
Chó xưa vẫy mừng người năm cũ
Chắp tay đáp lễ, niệm nam mô. 

TỊNH

Gió mưa đã tạnh chiều thôn dã
Cầu vồng bắc nhịp núi với sông
Hoa quả vườn sau chờ gặt hái
Thủng thỉnh nhấp trà ngó trời không.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Năm 2014(Xem: 6022)
ôi! Mandalay / ôi! kinh thành hoang phế cổ xưa / chùa tháp tôn nghiêm / một thời Phật pháp huy hoàng / vinh danh dân tộc Miến! / nơi đây đã có thời / chép bối kinh trên hơn bảy trăm bia đá / để kế thừa giáo pháp nguyên ngôn / ôi! chữ chữ thơm hương / chữ chữ rực sáng ngọn lửa linh thiêng / cháy bùng tâm thức nhân gian / đã nghìn đời tối tăm và thống khổ!
29 Tháng Năm 2014(Xem: 6318)
Với tâm thức “tưởng niệm và tri ân” thuần khiết của Bạch Xuân Phẻ thì vườn tâm không những “trong sạch rạng ngời Chân Như,” mà còn nở hoa thơm ngát. Từng bài thơ trong tập “Tưởng Niệm và Tri Ân” là từng nụ hoa mãn khai tinh khiết.
19 Tháng Năm 2014(Xem: 7992)