Đuốc sáng soi đường

01 Tháng Mười Hai 201504:03(Xem: 8451)

ĐUỐC SÁNG SOI ĐƯỜNG
Quảng Tánh

 

anh phathoc
Theo lời dạy của Thế Tôn: “Tại sao gọi đó là đuốc sáng?
Nghĩa là đã dứt hẳn tham dâm, sân giận và ngu si” -
Ảnh minh họa

Chánh pháp như ngọn đèn sáng xua tan bóng tối phiền não. Phiền não của chúng sinh thì nhiều vô lượng vô biên, từ cội rễ tham sân si mà khiến cho con người chịu nhiều khổ đau, trôi lăn luân hồi trong sinh tử. 
Người đệ tử Phật hướng về Tam bảo, nương theo ánh sáng Chánh pháp, trước phải thấy rõ gốc rễ khổ đau tham sân si để tìm cách chuyển hóa và đoạn tận. Ai thành tựu điều này, Thế Tôn gọi đây là đuốc sáng.

Mặt khác, để chuyển hóa toàn bộ phiền não của chúng sinh, con đường tối thắng trong đạo Phật là tu tập Bát Chánh đạo. “Chánh kiến, chánh chí, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh phương tiện, chánh niệm, chánh tam muội” chính là nghiệp đuốc soi đường. Đi theo con đường Bát chánh thì chắc chắn chuyển hóa các nghiệp xấu ác, bất thiện; lần lượt thành tựu giới-định-tuệ, chứng đắc các Thánh quả, giải thoát, Niết-bàn.

“Một thời Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Độc.

Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Nay Ta sẽ nói về pháp đuốc sáng, cũng sẽ nói nghiệp đuốc soi đường. Hãy lắng nghe, lắng nghe và khéo suy nghĩ.

Các Tỳ-kheo đáp:

- Xin vâng, Thế Tôn!

Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Tại sao gọi đó là đuốc sáng? Nghĩa là đã dứt hẳn tham dâm, sân giận và ngu si.

Tại sao gọi đó là nghiệp đuốc soi đường? Nghĩa là chánh kiến, chánh chí, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh phương tiện, chánh niệm, chánh tam muội. Đó là nghiệp đuốc soi đường. Ta vì các Thầy đã nói về đuốc sáng, cũng nói về nghiệp đuốc soi đường. Như Lai điều đáng làm nay đã chu tất. Hãy khéo nhớ tụng đọc, chớ có giải đãi. Nay chẳng hành, về sau hối không kịp.

Bấy giờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.

(Kinh Tăng nhất A-hàm, tập I, phẩm Hỏa diệt,
VNCPHVN ấn hành, 1997, tr.213)

Theo lời dạy của Thế Tôn: “Tại sao gọi đó là đuốc sáng? Nghĩa là đã dứt hẳn tham dâm, sân giận và ngu si” thì thế gian này những ngọn đuốc sáng thực sự vốn không nhiều. Điều cần lưu ý là tuy không nhiều nhưng không phải là không có. Gọi là sáng mà đôi khi không chói lóa rực rỡ với đủ loại hình thức áo mão, chức phận bên ngoài. Bởi lẽ đây là sáng đạo, sáng ở bên trong nên đuốc sáng mà không dễ tìm, khó thấy, thiếu duyên cũng chẳng thể gặp.

Đuốc sáng cũng chính là thước đo đạo đức và tâm linh của người tu Phật. Quan trọng là có chuyển hóa và hướng đến “dứt hẳn tham dâm, sân giận và ngu si” hay không? Nếu chưa hoặc không thì chúng ta mãi là ngọn đuốc mờ, thậm chí là ngọn đuốc tắt. Các bậc Thánh đã chuyển hóa và đoạn tận căn bản phiền não mới thực sự là đuốc sáng. Thế Tôn, các vị A-la-hán là những ngọn đuốc sáng ở thế gian.

Để trở thành ngọn đuốc sáng, căn bản vẫn không ngoài tu tập Bát Chánh đạo, nghiệp đuốc soi đường. Nội dung tu tập Bát Chánh đạo quy về thành tựu giới-định-tuệ. Cho nên, người tu Phật dù theo truyền thống, tông phái hay hệ phái với các pháp tu khác nhau nhưng đều quy về thành tựu giới-định-tuệ là đúng Chánh pháp. Nếu các pháp môn tu của chúng ta mà thiếu vắng cả ba món vô lậu thì chắc chắn tu sai.

Căn bản của đạo diệt khổ là Bát Chánh đạo và các trợ đạo. Thế Tôn đã thống thiết căn dặn: “Ta vì các Thầy đã nói về đuốc sáng, cũng nói về nghiệp đuốc soi đường. Như Lai điều đáng làm nay đã chu tất. Hãy khéo nhớ tụng đọc, chớ có giải đãi. Nay chẳng hành, về sau hối không kịp”. Vấn đề còn lại là chúng ta, những người con Phật, có theo nghiệp đuốc soi đường để trở thành đuốc sáng hay không?

Quảng Tánh

 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
06 Tháng Giêng 2015(Xem: 6518)
Trong Tam tạng giáo điển nhà Phật, giới luật có vai trò rất quan trọng, được xếp thành một tạng riêng, tạng Luật. Trong nội dung tu tập của hàng đệ tử Phật, dù tu theo bất cứ pháp môn nào, cả xuất gia lẫn tại gia, đều phải thành tựu giới; nhân giới mà sanh định, nhân định mà phát tuệ.
03 Tháng Giêng 2015(Xem: 8629)
Xưa, Đức Thế Tôn dạy các đệ tử: “Chớ ngủ hai đêm, dưới cùng một gốc cây”. Lời dạy, thoạt nghe có vẻ ngộ nghĩnh, gần như chẳng quan trọng gì, nhưng khi được Thầy chỉ rõ hơn, đệ tử mới biết rằng, một lời, dù đơn sơ, từ kim khẩu Đức Thế Tôn, đều là một bài pháp.
03 Tháng Giêng 2015(Xem: 7374)
Lịch sử là một vở kịch mà trong đó các diễn viên luôn thay đổi và trình diễn không ngừng. Trên sân khấu đó, cái nhìn của người thưởng ngoạn- cũng là diễn viên- được nhận diện khác biệt giữa Tây phương và Đông phương.
30 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 8298)
Đi chùa, dâng hương, lễ Phật là một trong những pháp tu căn bản của hàng Phật tử tại gia. Hàng xuất gia cũng nhờ lễ Phật mà nghiệp chướng tiêu trừ, công đức tăng trưởng, thành tựu đạo nghiệp.
21 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 5938)
Tuổi tác rất quan trọng nhưng phẩm hạnh còn quan trọng hơn rất nhiều đối với nhân cách của một người. Nhất là trong nhà đạo thì phẩm hạnh đặc biệt được xem trọng. Chính phẩm hạnh và tuệ giác đã tạo nên tính cách trưởng lão chứ không phải là tuổi tác. Thế Tôn đã xác quyết điều này như tinh thần pháp thoại dưới đây:
17 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 6827)
Cuộc đời này có vui không? Có, nhưng vui thì ít mà khổ thì nhiều, vui rất khó tìm mà lại dễ mất, vui không bao giờ là quà tặng cho số đông. Nhờ có chút niềm vui trong năm dục mà an ủi phận người, tiếp thêm nghị lực và sức sống cho con người. Tuy có vui nhưng Đức Phật dạy niềm vui ấy thật mong manh,
07 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 6869)
Chúng ta đều biết, người ta sống ở đời mỗi người đều có một thế mạnh, sở trường và sở đoản khác nhau. Biết khai thác và phát huy thế mạnh đồng thời biết khắc phục và tránh né những thế yếu của mình là nền tảng của mọi thành công.
04 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 7894)
Người tu tuy mang hạnh nguyện “xả phú cầu bần, xả thân cầu đạo”, nhưng sau nhiều năm tu học nhờ công đức làm lợi mình lợi người nên phước báo ngày càng lớn lên. Phước báo có công năng diệu kỳ, dù người tu không vọng cầu nhưng tứ sự (thực phẩm, y phục, thuốc men, sàng tòa) luôn đầy đủ, sung mãn. Và cũng từ đây, lợi dưỡng cùng cung kính bắt đầu đoanh vây đời sống xuất gia.
03 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 7397)
Vì sao người tu phải tránh “những điều luận bàn của thế tục”? Thực ra luận bàn để trau dồi và nâng cao tri thức thế gian cũng rất tốt, cần thiết cho cuộc sống nhưng nó không dẫn người tu đến các pháp lành, không đi đến Phạm hạnh, không đến được chỗ tịch diệt. Đây là chỗ người tu hướng đến giải thoát, Niết-bàn cần hết sức lưu tâm. Người tu thì nên nói chuyện tu, không nói chuyện đời mà chỉ “bàn luận về mười việc công đức”, chính là lời căn dặn của Thế Tôn.
23 Tháng Mười Một 2014(Xem: 7473)
Sự tu tập trong Phật giáo, cốt tủy vẫn là “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi”. Nghĩa là tự lực và tha lực luôn tương tác, hỗ trợ nhau trong tu tập nhưng tự lực vẫn là chính, trọng tâm của việc thực hành giáo pháp. Người tu muốn thành công phải theo thứ lớp, tuần tự từ thấp lên cao. Trước phải có lòng tin, không rời kinh điển rồi sau mới tự mình thân chứng và đến nơi các Thánh quả.