Huyết âm mẹ

16 Tháng Tám 201618:12(Xem: 5900)
blank

HUYẾT ÂM MẸ
Nguyễn Lương Vỵ


Me-oi1.

con về bên mẹ nghe huyết âm
nghe tủy xương réo rắt mưa dầm (*)
vết hằn năm tháng bâng khuâng hỏi

bao nhiêu ly tán với ly tan

2.

nhớ không hết nấm mồ viễn xứ
chân đã run và lưng đã còng
nụ cười dúm dó lòng chưa nhẹ
mẹ vẫn ngồi khắc vợi thương mong

3.

mẹ vẫn ngồi lẩm bẩm một mình
chiều sẫy thai trời đất động kinh
lửa bầm hơ tạm cơn mê sảng
than cháy tê nhòa câu vãng sanh

4.

mẹ vẫn ngồi nhẫn nha chuyện cũ
hơn trăm lần chỉ một chuyện thôi
vườn hoang nhà trống đồng trơ rạ
lá khóc đưa ma quạ oán trời

5.

con về bên mẹ thấy da mồi
thấy vườn sương tưởng khói nhang trôi
nhện giăng cành ổi nao lòng giếng
chuồn chuồn lúng liếng giậu mồng tơi

6.

nhớ không hết gò tranh dốc sỏi
màu thu đông tội lắm đất cằn
sắc xuân hạ thương dùm nhau với
những sầu đau chia sớt cho chăng

7.

mẹ vẫn ngồi tươi rói nhìn con
tròn chín mươi tuổi hạc còn... son
nên con mãi dại khờ bên mẹ
ôm bàn tay nắng ấm ngập hồn

8.

mẹ vẫn ngồi chiều hôm chưa tắt
mà đèn khuya hiu hắt đâu đây
bão trong tim nhịp đời se thắt
câu hát bay lên nhạc rụng đầy

9.

con về bên mẹ nghe huyết âm
nghe tủy xương réo rắt mưa dầm
vết hằn năm tháng không còn hỏi

một đóa bông trời đỏ lặng câm

Vu Lan, 08.2016
(Kỷ niệm chuyến về Việt Nam, mừng Mẹ đại thọ 90 tuổi).

(*) Trích trong tập thơ Huyết Âm của tác giả, ấn hành năm 2008.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Tám 2014(Xem: 6705)
Mỗi năm cứ đến rằm tháng bảy, khắp nơi nhộn nhịp không khí Vu lan báo hiếu. Ngày ấy nhằm vào dịp mãn hạ, sau khi toàn thể chư Tăng Ni thực hiện quy chế cấm túc theo giới luật của đạo Phật, an cư tại một trú xứ, thể hiện tinh thần lục hòa cộng trụ, thu nhiếp thân tâm, trau dồi giới đức, nỗ lực thiền định.
05 Tháng Tám 2014(Xem: 5883)
Nhớ một câu chuyện đăng trên báo về một bà mẹ làm ruộng ở một nơi xa xôi nào đó để nuôi đứa con trai duy nhất đi học. Đến lúc đứa bé vào được lớp cuối tiểu học thì bà mẹ bị đau cột sống không thể làm việc được. Đứa con muốn bỏ học để làm việc giúp mẹ nhưng bà nhất định không chấp nhận nên cuối cùng cậu bé “đành” phải cắp sách đi học.
03 Tháng Tám 2014(Xem: 8885)
1- Hỡi ôi! Khi biết chút ít về đạo hiếu Thì mẹ đã trăng tà khuất núi Ngọn lửa nhớ thương âm ỉ tháng năm dài Một trăm bài thơ về mẹ Chỉ là mấy giọt sương phơi Không thấm ướt cây cỏ cõi lòng con hoang mạc! Ôi! Đảnh lễ bụi đất nghìn trùng Ôi! Đảnh lễ Tu Di sơn nghĩa ân cao chót vót Ngôn và lời: Đốm mộng vẽ không hoa! Tạc tượng làm sao giữa cõi ta-bà
01 Tháng Tám 2014(Xem: 9556)
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 5599)
Trong văn chương Việt Nam có biết bao là những câu chữ hay ho để mà nhớ, để mà cảm, vậy mà thật lạ, đối với tôi ba chữ Nhớ Linh Xưa trong mấy bài văn tế vẫn cứ là đẹp nhất, lồng lộng và sâu thẳm, chan chứa và nồng nàn nhất. Lý do ư? Ai sống ở đời lại chẳng có những ngớ ngẩn riêng tư không thể giải thích chứ!
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 18159)
Mỗi năm vào dịp lễ Vu Lan thì chúng ta lại được nghe một bài hát thật cảm động là bài "Bông Hồng Cài Áo" của Phạm Thế Mỹ. Bài hát mượn ý từ một đoản văn của thiền sư Nhất Hạnh viết vào năm 1962, lúc ông vừa 36 sáu tuổi và đang học về khoa Tôn Giáo Đối Chiếu tại đại học Princeton Hoa Kỳ.
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 8804)
Trời Sài Gòn u ám. Mưa chợt đến chợt đi, không hề báo trước. Dưới cơn mưa do ảnh hưởng của cơn bão ngoài biển Đông, dòng người hối hả. Bên lề đường, thằng bé bước những bước cô đơn, mặc cho mưa tạt gió lùa, dẫu thân gầy nhỏ bé!
28 Tháng Bảy 2014(Xem: 7590)
Không đo không lường được tình thương, người ta thường lấy vẻ bao la của trời biển để tạm so sánh. Nhưng kỳ thực, trời và biển có những giới hạn, biên tế. Trời, vẫn chỉ là một vòm không gian hữu hạn trong tầm mắt con người; biển, là bốn đại dương trên mặt địa cầu; không thể nói là vô biên, vô lượng.
01 Tháng Hai 2014(Xem: 5025)
Cách đây mấy ngàn năm, ngài Mục Kiền Liên đã thỉnh cầu Thánh chúng cầu siêu cho mẹ. Nhờ lễ cầu siêu ấy, bà thoát kiếp ngạ quỉ, sinh vào thiên giới. Nói chính xác, nhờ lòng hiếu hạnh và nội lực của hàng Thánh chúng tác động, bà mở lòng buông bỏ tham sân, nên mới thoát được kiếp ngạ quỉ. Sự buông bỏ và mở lòng đó là NHÂN khiến bà sanh thiên. Những thứ còn lại chỉ là trợ DUYÊN. Nhân duyên hội đủ quả mới thành hình.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 17156)