Thiên thần ngủ trên cát

01 Tháng Mười 201514:43(Xem: 5872)

THIÊN THẦN NGỦ TRÊN CÁT

Huệ Trân

blankBé nằm ngủ trên cát
Êm ả như nôi hồng
Xoải tay nghe gió hát
Sóng vỗ bờ mênh mông  …

Bé ngủ say, say lắm
Chìm trong giấc mộng du
Bé thấy mình là sóc,
Là hươu, nai, thỏ, rùa …

Cả bầy đang trốn chạy
Bọn thợ săn rượt tìm
Rừng ơi! Xa! Xa mãi!
Núi ơi! Núi lặng thinh!

Chỉ còn biển chờ Bé
Sóng dập dồn trùng khơi
Vòng tay mẹ bỗng lỏng!
Và Bé rơi!
Bé rơi!

Bé thấy mình là nước
Và nước là Bé thôi
Không thù, cũng không hận
Không buồn, cũng không vui

Bé nằm yên, say ngủ
Thiên thần, giấc trẻ thơ
Thiên thần bỗng thức tỉnh
Bao lương tâm dật dờ!

Những cánh cửa đang mở
Hổ thẹn và ăn năn
Vòng tay Bé, bé lắm!
Mà giang rộng nhân gian

Ôi thiên thần bé nhỏ
Và giấc ngủ thiên thu
Giữa những người thù hận
Bé sống không hận thù (*)

(*) Tinh thần Kinh Pháp Cú 

Huệ Trân

(Tào-Khê tịnh thất, sau thời công phu, nhìn hình ảnh em bé thuyền nhân Aylan Kurdi 3 tuổi, trôi giạt vào bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ, trong chuyến vượt biển tỵ nạn cùng gia đình và đồng hương Syria. Hình ảnh này đang gây chấn động toàn cầu, thức tỉnh lương tâm nhân loại và đưa đến hành động từ bi tích cực. là nhiều quốc gia đang mở rộng cửa, đón người tỵ nạn chạy trốn bạo quyền) 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4855)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6110)
10 Tháng Sáu 2016(Xem: 4999)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5443)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4903)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5755)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4813)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.