Chánh Tư Duy

31 Tháng Năm 201517:00(Xem: 3353)

                 CHÁNH TƯ DUY
               Thích Viên Thành

Niềm an lạc mọi người đang sẳn có
NGŨ DỤC mê làm khổ lụy suốt đời
Do tham TÀI phải kiệt sức tàn hơi
Tạo của cải bất kể điều thất đức

Rồi SẮC dục để giải khuây thường nhựt
Làm tiêu hao khí lực cũng khá nhiều
Chạy theo DANH dùng thủ đoạn âm mưu
Hại người tốt để tranh giành chức tước

ĂN uống tạp bệnh tai đành phải rước
Ông bà xưa đã dạy rất kỷ càng
NGỦ nghỉ nhiều mê muội chẳng vinh quang
Ít ham muốn mới an nhàn thân xác

Biết đủ rồi đâu thiết cần tiền bạc
Sống an nhiên với hoa lá cỏ cây
Trong vũ trụ mầm sống mãi toàn đầy
Tùy duyên sống ta an vui mãi mãi

Đời đơn giản không tạo nhiều oan trái
Văn Tư Tu từ thiện với kệ kinh
Khi tâm bình là thế giới hòa bình
Đâu nhất thiết phải bon chen vận động !

Được như vậy mới là người đáng sống
Theo lợi danh tạo khổ lụy mà thôi !
Tranh giành nhau gây tan nát nhiều rồi !
Chánh Tư Duy giúp đời cùng an tịnh

Trí tuệ phát khi tâm ta được định
Mãi lo toan tính toán có ích gì
Đời vô thường khổ lụy hãy nhớ ghi
Tư Duy đúng hướng về đường giác ngộ

Càng loạn động càng tạo nhiều giông tố
Càng phô trương càng tốn kém rất nhiều
Càng dựng xây đất mẹ phải buồn thiu !
Khai thác cạn tài nguyên rồi giày xéo 

Mưa rơi xuống nước trôi theo vạn nẽo
Rốt cuộc rồi cũng đổ xuống biển đông
Nóng thành mây gặp lạnh cứ lòng vòng
Thoát sinh tử mới là điều hướng đến

Thích Viên Thành
An Lạc thất, những ngày tịnh dưỡng - 2015
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4820)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6084)
10 Tháng Sáu 2016(Xem: 4971)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5425)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4882)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5729)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4786)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.