Ứơc gì

02 Tháng Mười 201515:28(Xem: 6372)

ƯỚC GÌ!
Thiên Hạnh

 

Ước gì mọi hạnh phúc đến với bao người không phải là những mâm cổ đã dọn sẵn mà là những nụ cười sau những thử thách do đã tự chiến thắng bản thân.

Ước gì niềm vui của mọi người không phải là cái hả hê đắc thắng của sự chiếm hữu mà là niềm hoan hỷ có được từ sự biết sẻ chia với tha nhân những gì mình có.

Ước gì đằng sau sự thất bại mọi người ai cũng có sự tỉnh táo, tự đứng lên để trưởng thành dày dạn kinh nghiệm chứ không phải gục ngã, bế tắc, bi lụy buông xuôi phó mặc.

Ước gì ai ai cũng biết tự cảm thấy hạnh phúc với nghững gì mình đang có, cả với những thời khắc hiện tại, chứ không phải lo chạy chọt mong sao đạt được những gì ngoài tầm tay rồi thao thức với quá khứ và khắc khoải với tương lai.

Ước gì trong mua bán mọi người biết dừng lại ở những thứ được gọi là hàng hóa thuần túy, mong sao những giá trị như nhân phẩm, niềm tin, đạo đức, hôn nhân,… đừng bị đem ra đổi chác mặc cả như một sản phẩm thương mại.

Ước gì thế nhân luôn sống hành xử thỏa đáng đúng mực, tích cực không dễ dãi trong hiện tại để hôm nay khỏi phải trở thành quá khứ đáng buồn gây dằn vặt, hối hận tiếc nuối cho ngày mai.

Ước gì khi đối diện với những kẻ phạm tội những ai đang lầm lỗi, mọi người biết nhận thức để tránh theo dấu chân họ, sau đó là rộng lượng, tha thứ, chuyển hóa với lòng từ bi chứ không phải chỉ trích, phỉ báng nhục mạ cay độc và tẩy chay đẩy họ vào đường cùng.

Ước gì những ai đang thành công sẽ nhận được từ mọi người sự hoan hỷ thật lòng, lời tán dương khích lệ cộng thêm thái độ quan tâm học hỏi chứ không phải sự chia vui lấy lệ đãi bôi, hoặc niềm đố kỵ ghen tức hay lời lẽ bóng gió mỉa mai cay độc.

Ước gì những người tài giỏi biết khiêm hạ, vì như thế họ đã làm được hai điều: hóa giải sự tự ti mặc cảm của những ai còn kém cỏi và dần triệt tiêu sự tự mãn tự tôn của chính mình.

Ước gì những ai chưa tài giỏi biết tự tin, vì trở ngại đáng sợ nhất là sự nhụt chí từ tâm người chứ không phải chướng ngại từ hoàn cảnh khách quan. Nếu mình tự khinh mình làm sao người khác trọng mình được.

Ước gì mỗi người biết tự làm đẹp tâm hồn mình bằng tình thương, sự hòa đồng, đức siêng năng, lòng trung thực, niệm phản tỉnh, nếp giản dị,…mà bớt đi sự vun tạo bề nổi bằng sự lập dị, tính phô trương, tâm giảo hoạt, kỹ năng lộng ngữ xảo biện, tính xa hoa,…

Ước gì ai ai cũng ý thức được sự vô thường của mọi sự vật, cái ngắn ngủi mong manh của kiếp người. Không phải để tranh thủ thỏa mãn các dục vọng mà là để trân quý thời gian bằng cách sống thật tốt cho mình và cộng đồng.

Ước gì những bài học về đạo đức, lối sống, rèn nhân cách,…đi vào quỹ đạo thực hành của mọi người chứ không phải chỉ nằm yên vị trên những xấp giấy vô tri ngủ yên trong ngăn tủ, hay chỉ để học sinh trả bài hoặc thành văn bản trên cửa miệng của các nhà diễn thuyết lợi khẩu.

Ước gì quanh ta ai cũng biết tự quan tâm mình và quan tâm người khác, biết chấp nhận những gì khác mình, để mọi người thôi cố chấp vào các khái niệm đồng nghiệp, đồng liêu, đồng hành, đồng hương, đồng sự, đồng chủng,…bởi vì bản chất của sự tồn tại là đa dạng, đa thành phần. Chấp nhận cái dị biệt để không còn sự phân biệt, kỳ thị và loại trừ một ai, một thành phần nào đó. Như thế là hạnh phúc sẽ mỉm cười với chính mình và với người khác.

Ước gì mọi người biết sống chậm hơn để thấy cái ý vị lúc hoa nở tinh khôi  chứ không phải sống gấp gáp, cuống cuồng rồi chỉ còn thấy xác hoa rữa lụi tàn.

Ước gì có thêm những mái chùa đơn sơ nhưng nơi đó có nếp tu tập theo Phật lý đúng nghĩa làm sống động nền Đạo ngàn năm, chứ không mong gì thêm những ngôi đại tự nguy nga bề thế nhưng lại là nơi xô bồ Đạo đời lẫn lộn.

Ước gì sắc nâu sồng giản dị trên vai những bậc xuất gia vì Đạo quên thân cũng sẽ là màu giải thoát truyền kỳ của tâm nguyện buổi sơ cơ thế phát bẩm sư “ hủy hình thủ khí tiết…”

Ước gì trên đất nước Rồng Tiên bốn ngàn năm gầy dựng với ánh Đạo từ bi giác ngộ đã một thời vàng son Lý_Trần lừng lẫy, một giai đoạn không xa với 90% dân tộc là con Phật sẽ có một ngày học sinh nước tôi trong 12 năm học đằng đẵng sẽ có được một vài tiết học về Phật giáo. Để họ được hiểu ở mức sơ đẳng nhất về một tôn giáo lớn của nhân loại và của dân tộc.

Ước gì tinh thần tích cực của đạo đức Phật giáo sẽ lan tỏa trong đồng bào tôi, đất nước tôi để một ngày mai không xa, những cảnh thanh thiếu niên hành xử bạo lực, giết chém; những án mạng kinh hoàng sẽ không còn tái diễn cho bình yên được ngự trị muôn nơi khắp chốn trên quê hương.

Điều gì còn mơ ước nghĩa là chưa hiện hữu hay đang dần hiện hữu trong đời thật. Nhưng chúng ta, những người con Phật đang cùng nhau ra sức biến chúng thành hiện thực. Vậy nên chúng ta hoàn toàn có quyền tin tưởng, bởi chân lý là nơi mà muôn tấm lòng hướng thượng đều tìm về.

Và điều cuối cùng xin gởi lại nơi đây: Ứơc gì sẽ có thật nhiều những tấm lòng hữu duyên sẽ đọc những dòng này, và ước gì họ đồng cảm với người viết để rồi khởi lên những ý niệm thanh cao:” Ứơc gì…,…,…!”.

Sài Gòn. 01.10.2015

(Thiên Hạnh)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Tư 2016(Xem: 6123)
Tháng 10 năm 2009, Cơ Quan Lương Nông Thế Giới báo động tình hình lương thực chung trên thế giới rất đáng lo ngại. Theo tổ chức nầy, thì hiện có trên 1 tỉ người đang bị lâm vào tình trạng thiếu ăn. Nạn nhân cũng vẫn là dân tộc của các quốc gia đang phát triển thuộc khu vực Châu Phi.
21 Tháng Ba 2016(Xem: 6118)
Có một bài học ngoại ngữ đã cũ về có và không có, đại ý rằng: Một ngôi sao màn bạc nổi tiếng, cô ta có rất nhiều tiền, cô ta có nhiều biệt thự với những bể bơi sang trọng, có xe hơi đát tiền, cô ta có tài năng vượt xa những con người bình thường khác , cô ta có sắc đẹp và thân hình tuyệt mỹ tràn đầy sức sống. Chưa hết, cô ta có một người chồng mơ ước với những đứa con đẹp tựa thiên thần, cuộc sống của cô thực sự là một thiên đường. Cô ta có tất cả.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 8598)
ĐĐ.Thích Minh Niệm, tác giả cuốn sách Hiểu về trái tim (NXB Trẻ) dành cho trang Phật giáo - Tuổi trẻ buổi trò chuyện về lòng biết ơn, việc sống đẹp trong tinh thần báo ơn. Đây như câu chuyện đầu xuân cho những người trẻ, để cùng khơi lên lòng biết ơn, giá trị của gia đình, sự nương tựa tổ ấm (tâm linh và huyết thống) để vượt qua cám dỗ, chông chênh, vấp ngã trên hành trình một năm dài phía trước...
09 Tháng Giêng 2016(Xem: 6597)
Các nhà tư tưởng của đất nước Phật giáo Bhutan nhỏ bé đã có một cuộc gặp gỡ các nhà tư tưởng phương Tây ở Hà Lan để thảo luận về khái niệm Tổng Hạnh phúc Quốc gia (Gross National Happiness – GNH), một khái niệm đối lập với khái niệm Tổng Sản phẩm Quốc gia (Gross National Product – GNP) – chỉ số về phát triển kinh tế của thế giới.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 6847)
Năm nay tôi đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nếu tiền nghiệp cho sống đến trăm tuổi mà có ai hỏi về phép trường sinh ích thọ thì trước sau tôi cũng cho họ mỗi toa thuốc này. Phù âm ích dương, tráng khí bổ huyết, tiêu độc nhuận trường, tất thảy đều có thể dùng mỗi bài thuốc này. Tùy theo bệnh trạng và thể chất mỗi người mà liều lượng linh động gia giảm cho thích hợp.
02 Tháng Giêng 2016(Xem: 8696)
Chuyện rằng một kỹ sư người Nhật đang làm việc cho một công trình xây dựng cầu treo tại Thổ Nhĩ Kỳ đã tự tử vào đúng hôm chủ nhật sau khi một sợi dây cáp bị đứt. Mặc dù cầu không bị gẫy và không có người thiệt mạng, người kỹ sư 51 tuổi Kishi Ryoichi đã tự nhận trách nhiệm cho sự cố này trong bức thư mà ông để lại
16 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7808)
Bệnh Ung Thư Và Thái Độ Người Phật Tử. Thuyết Pháp Thầy Thích Phước Tiến -
15 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7924)
Người tu chứng không phải do học cao hiểu rộng mà được, mà chỉ thấy rõ thân này là một tổ hợp vật chất, do nhiều yếu tố thành hình, không có cái ngã thực thể cố định. Biết được như thế, chúng ta làm tất cả việc mà không thấy mình làm. Người học cao hiểu rộng, nếu không có sự tu tập thì sự chấp ngã càng lớn. Do đó dễ làm tổn hại cho nhiều người, khi họ lợi dụng quyền hành thế lực.
07 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7713)
Đam mê là một cái thú đồng thời là cái tật của con người. Có thể nói rằng hầu hết những người làm nên cơ nghiệp đều bắt đầu từ những đam mê nhưng có không ít người cũng vì đam mê mà thân bại, danh liệt. Cuộc sống nếu thiếu đam mê sẽ nhạt nhẽo, vô vị và mất sinh khí. Vì thực ra, đam mê vốn không phải là tội lỗi nhưng vấn đề cần đặt ra với con người là đam mê cái gì, đam mê như thế nào?