Vu Lan Nhớ Má - La Thị Mai

14 Tháng Tám 201000:00(Xem: 26545)

tuyentapvulan-03

VU LAN NHỚ MÁ

Đà Nẵng, ngày 14 tháng 8 năm 2010

vulannhoma-01010233Vu lan năm nay là tròn 15 năm, má bỏ tụi con để về với Phật, về tổ tiên, về với tía. Nhớ ngày đó, con còn trẻ và khoẻ lắm. Má bệnh dài ngày, ban đêm con ngồi bên với má. Sáng dậy đi làm, nhưng trong người chẳng thấy mệt. Có lẽ Phật ban cho con sức mạnh để phụng sự, làm tròn chữ hiếu với má.

Hồi đó nhà mình cũng đã neo người lắm. Các anh chị, các cháu của má đều ở xa, không thể về với má ngay như mong ước được. Một mình con quán xuyến mọi việc.

Rồi việc bất hạnh trong đời con rồi cũng đã đến. Má đã bỏ tụi con mà đi xa! Con đau buồn hiu quạnh, vì giờ đây con đã trở thành đứa mồ côi mẹ rồi, Mồ côi, con đói khát tình cảm lắm má ơi! Con không được tâm sự hàn huyên với má. Con không được mua trầu cau cho má nhai nữa. Mặc dù con rất ghét cái nước trầu đùng đục đỏ sẫm má hay bôi trên áo quần, có khi con giặt mà không sạch. Con rất sợ nước trầu không tốt cho sức khoẻ của má.

 Vậy mà má đi đã xa rồi. Giờ đây mỗi lần có dịp con chỉ biết mua vài lá trầu và bửa vài trái cau thắp hương cho má vậy. Con xin má tha lỗi cho con, vì những lúc con rầy má về chuyện ăn trầu nghe má. Má chắc cũng thương con và cười dưới chín suối thôi. Bởi vì lúc má còn sống má nói tính con hung như tính con trai vậy. Sau này bạn con cũng nói vậy đó má. Má đừng lo, con có cái tật thì con mới có cái tài má ơi. Con là con trai thì con mới có tài thương má, có tài thay anh con chăm sóc phụng sự, quán xuyến mọi việc trong nhà. Ai cũng khen con hết đó má ơi.

Mười lăm năm trôi qua rồi, con cũng đã được nghỉ hưu rồi. Nghỉ rồi nhà vắng vẻ lại vắng vẻ thêm. Ngoài việc cơm nước, chợ búa, thắp nhang cho tía má mỗi ngày, con cũng chẳng biết làm gì. Vậy là con lại đi làm từ thiện. Ngành y của tía truyền cho con cũng có cái hay lắm má. Con già rồi không làm cho nhà nước thì mỗi tuần con đi khám cho bệnh nhân ở Tuệ tỉnh đường gần nhà. Làm vui lắm má ơi. Lâu lâu được đi theo đoàn chữa bệnh cho đồng bào ở vùng xa xôi, nghèo khó. Lúc có lễ hội gì lớn, con cũng được theo đoàn y tế chăm sóc cho Phật tử. Về hưu cũng oai lắm má à. Đó là cái vui làm theo lời dạy của Phật, tích thiện để mong cho má được an lạc

Vu Lan năm nay, theo lời dạy của Phật, noi gương ngài Mục Kiền Liên, con dâng nén hương trầm, nhờ thần lực bất khả tư nghì của Đức Phật, của Pháp, của Tăng, xin hồi hướng công đức cho tía má được sống trong lục đạo cực lạc hiện tiền. Con tin rằng năng lượng mạnh mẽ, đầy đủ giới pháp thanh tịnh của chúng tăng sẽ cứu độ tía má của con. Mong tía má của con an vui dưới chín suối.

Mười lăm năm trôi qua từ cái ngày má bỏ con đi xa. Suy nghĩ của con bây giờ đã khác nhiều. Con không còn đau khổ như cái hồi vừa mới mồ côi má nữa. Bây giờ con chỉ mong má được yên vui dưới chín suối. Lá già thì lá rụng về cội phải không má. Đó là quy luật con không nhận ra lúc má mất. Nhưng bây giờ con đang phải chấp nhận đó thôi. Buồn, vì hiu quạnh không có má bên cạnh, nhưng con cũng phải nghe lời dạy của Phật, biết sống và bằng lòng với hiện tại, cảm nhận hạnh phúc trong hiện tại. Hạnh phúc của con bây giờ cũng đơn sơ lắm má ơi. Nhiều khi ngủ không được, dậy thắp nén hương cho má, nhìn ảnh má trên bàn thờ cười với con là con cũng vui lắm rồi.

Chỉ còn một tuần nữa là con cũng được tặng hoa Vu Lan. Nhưng con phải đeo bông trắng má à. Cái bông trắng con cũng ghét lắm chứ. Nhưng biết làm sao được. Má là chuối ba hương của con, là chuối già của con mà.

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều

Nhớ cha, nhớ mẹ chín chiều ruột đau./.

La Thị Mai
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Tám 2015(Xem: 5500)
Tháng bảy. Gió hiu hắt. Trời âm u. Nghe mùa Thu lại gần. Chiều nhạt nắng, từng sợi nước lướt thướt nối nhau – mưa ngâu. Mưa làm dịu tiết trời ngày hè oi bức. Những hạt nước trong veo cho mầm xanh dậy sống, cỏ cây tự tình theo mưa. Và, không biết do mưa tưới tẩm những cảm xúc bâng quơ trong lòng người thế tục, hay cảm xúc dâng trào vọng hướng Vu lan.
14 Tháng Tám 2015(Xem: 6769)
Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
08 Tháng Tám 2015(Xem: 7955)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Văn Kiều”.
01 Tháng Tám 2015(Xem: 5913)
Tới giờ con phải đi rồi / Mẹ ơi con phải đi thôi mẹ à. / Khi trong bóng tối nhạt nhòa / Bình minh cô tịch hiện ra dịu hiền / Mẹ vươn tay xuống giường bên / Tìm con bé bỏng. Con bèn thưa mau: / “Bé nào còn ở đó đâu!” / Mẹ ơi Con phải đi nào còn đây.
24 Tháng Năm 2015(Xem: 5283)
Như vì sao sáng xuất hiện trên vòm trời văn học Việt Nam và Âu Mỹ từ cuối thập niên 1940, Nhất Hạnh – một thiền sư, một nhà văn, nhà thơ – đã đi vào lòng người đọc bằng những tác phẩm: Bông Hồng Cài Áo, Nói Với Tuổi Hai Mươi,, Tình Người, Nẻo Về Của Ý, Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức (có nhiều bản dịch ra nhiều ngoại ngữ như Anh, Pháp, Đức, Hòa Lan, Thái Lan…Đặc biệt bản tiếng Anh “The Miracle of Mindfulness” được phổ biến nhiều hơn cả).
27 Tháng Giêng 2015(Xem: 10140)
Hiếu là tất cả .
22 Tháng Tám 2014(Xem: 6948)
Điều tôi cảm nhận đầu tiên về người là đôi bàn tay. Tôi không nhớ lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng hình như sự hiện hữu, cuộc sống của tôi gắn liền với đôi bàn tay đó. Đôi bàn tay của mẹ, một người mẹ mù. Tôi còn nhớ những lần ngồi tô vẽ màu ở bàn ăn, trong nhà bếp. Tôi nói, “Mẹ! Xong rồi. Hãy nhìn tranh của con nầy”. “Ồ, đẹp quá”, mẹ trả lời, và tiếp tục với công việc đang làm.
20 Tháng Tám 2014(Xem: 7728)
Từ nhỏ đến lớn… Là đến khi cha mẹ mất, chẳng bao giờ nghe ông bà nhắc đến hai chữ hiếu hạnh. Chưa hề nghe ông nói: “Con phải hiếu hạnh với mẹ cha”. Chỉ nghe ông bảo: “Mẹ ngủ, con đóng cửa nhẹ thôi”. “Con đi khẻ thôi, không thì mẹ thức giấc”. “Con lớn hơn em thì phải nhường em một chút”.