Chánh Kiến

31 Tháng Năm 201500:16(Xem: 4105)

                CHÁNH KIẾN
              Thích Viên Thành

Đời hạnh phúc khi không còn phân biệt
Với lục căn không đắm nhiễm lục trần   (1)
Sống buông thư an lạc mãi trào dâng
Không dính mắc là cuộc đời giải thoát
 

Có chánh kiến trở thành người lưu loát
Hiểu và thương đúng tâm nguyện độ đời
Không từ bi hành thiện chỉ vui chơi
Thiếu hiểu biết sẽ mê lầm muôn kiếp

Phật ra đời đã truyền trao thông điệp  (2)
Đời “khổ” “không” “vô ngã” lẫn “vô thường”
Mãi đắm mê sẽ lắm nỗi nhiễu nhương
Đọa lạc suốt trong trần gian mộng ảo

Ngũ dục lạc (3) giết ta không gươm giáo
Chúng kéo lôi bao kẻ xuống ngục tù
Không quay đầu là khổ lụy thiên thu
Theo hơi thở để trở về chánh niệm

Quán chiếu tâm tự hành trì thúc liễm
Cho “cái ta” tu đến chỗ triệt tiêu
Bao nghiệp lực phải chuyển hóa thật nhiều
Thông Tứ Đế là điều ta tu tập

Bao hình tướng (4) dù dựng xây tấp nập
Cũng chỉ là những hư vọng mà thôi
Niệm tưởng khởi dù một chiếc “ghế ngồi” (5)
Vẫn có thể đưa ta vào đọa lạc

Trong vô minh không rỏ rành thiện ác
Lắm dại khờ khi nhận giặc làm con    (6)
Bao ái dục làm chí nguyện hao mòn
Nhiều chấp thủ nên phải đành khổ lụy

Danh với lợi được trần gian cổ súy
Nhưng người tu phải xa lánh, tịnh tâm
Sống an nhiên thanh thản hết mê lầm
Bình thế giới khi Tâm bình là đạo   (7)

Được làm người ở nhà hay dưỡng lão !
Khi biết tu đều an lạc như nhau
Nhìn thấu rồi buông xả đấy công đầu
Tỏ chánh kiến thông toàn Bát chánh đạo !!!

An Lạc thất, Nam Úc, những ngày tịnh dưỡng - 2015
Thích Viên Thành                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        

Ghi chú:

(1)   Lục căn: Sáu căn: Mắt, tai. mũi. lưỡi, thân, ý
Lục trần: Sáu trần: Sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp

(2)   Khi Phật vừa Đản sinh, Ngài đi trên bảy hoa sen, một tay đưa lên trời, một tay chỉ xuống đất, tuyên bố câu:
"Thiên thượng, thiên hạ
, duy ngã độc tôn” nghĩa là: trên trời, dưới trời, chỉ có “cái ta” là trên hết, quyết định tất cả. Cho nên “vô ngã” là niết bàn.

(3)   Ngũ dục: Tài, sắc, danh, thực, thùy (tiền tài, sắc dục, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ)

(4)   Trong kinh Kim Cang Phật có dạy: “Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng” (phàm cái gì có hình tướng, đều là vô thường, giả tạm)

(5)   Trong “Từ Bi Thủy Sám Pháp”  có ghi sự tích của Ngài Ngộ Đạt Pháp Sư, dù nhiều đời tu hành chân chính, đã ngộ đạo, làm đến chức Quốc Sư, nhưng chỉ một “vọng niệm, kiêu mạn, ham thích” “chiếc ghế bằng trầm hương của Vua ban” khởi lên, liền bị quả báo, phải chịu đau nhức khổ sở vô cùng, bởi một “Mụt ghẻ mặt người”  hiện lên đòi mạng, nếu không có tu tạo công đức nhiều đời và lo sám hối thì khó mà thoát khỏi vòng oan trái.

(6)   Nhận ngoại cảnh, thân giả tạm, lục dục, thất tình những thứ luân hồi, sinh diệt nầy làm con, nên phải khổ, lụy suốt đời.

Lục dục ( 六欲 ) gồm: 
1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.                Ham
sắc dục khô xác hình
2. Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.       Muốn toàn những thứ âm
thinh rợn người
3. Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.     Mùi
hương ham ngữi xức thoa
4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.               Ăn ngon
vị uống miệng ta tội cùng
5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.           Xác
thân ham muốn sướng sung
6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn
,       Ý thời thỏa mãn tận cùng đắm mê

Thất tình ( 七情: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. 
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn) 

Phật dạy: “Tâm bình, thế giới bình” và “Tâm bình thường thị đạo” bởi vì do ta chạy theo cảnh bên ngoài, nên luôn bị loạn động, khiến thế giới cũng loạn động theo, dẫn đến đôi khi đánh mất chính mình, nên Tâm bình thường là đạo vậy.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 5655)
04 Tháng Giêng 2015(Xem: 9176)
Thơ là phải chảy theo dòng sông sự sống / Thấy thực rong bèo / Lá rác cuộn về Đông / Lại có con trăng lặng lẽ chiếu trên dòng / Và thấy cả trăm bờ nhân sinh xao xác mộng /
21 Tháng Mười Một 2014(Xem: 7281)
Cõi thơ Mặc Phương Tử cũng như cõi thơ Phạm Thiên Thư hay cõi thơ Minh Đức Triều Tâm Ảnh, từ bao giờ đến bây giờ vẫn trên thể điệu phiêu nhiên, vừa trữ tình chơn chất bình dị, vừa sâu sắc lặng trầm
14 Tháng Mười Một 2014(Xem: 9532)
Người ta hay nói về thơ thiền, bàn về thơ thiền; họ đã lý giải rất hay về cái đẹp, về thiên nhiên, về con người, về không thời gian thiền – nhưng “thiền” nằm ở chỗ nào thì thường thiếu sự dẫn chứng cho cụ thể dựa theo câu chữ của văn bản.
29 Tháng Mười 2014(Xem: 7095)
Đi thôi em, / Giọt sương mai / Ánh dương ló rạng, hình hài sương tan / Đi thôi, / Gió núi mây ngàn, Tụ duyên, mây sẽ ngập tràn mưa sa / Đi thôi, / Vạt nắng hiên nhà / Hong chưa khô áo lụa đà, đêm sang
10 Tháng Mười 2014(Xem: 9439)
Minh Đức Triều Tâm Ảnh sinh năm 1944 tại Hương Thủy, Thừa Thiên Huế là một bậc tài hoa đủ điệu : Làm thơ, viết văn, viết biên khảo, viết thư pháp, nghệ nhân tạo vườn cảnh, đồng thời là một nhà sư theo truyền thống Phật giáo Nguyên thủy Nam tông với pháp hiệu Giới Đức. Xuất gia năm 1973 ở Vũng Tàu rồi làm du tăng khất sĩ qua nhiều xứ miền Sài Gòn, Đà Lạt, Nha Trang, Đà Nẵng… Cuối năm 1974 dừng gót lữ phong trần dưới chân đèo Hải Vân
10 Tháng Mười 2014(Xem: 7317)
Đường lên đó vẳng lời chim lảnh lót / Dọc ven sông hoa nắng trổ mây lồng / Dòng Hương khuất sau cánh rừng cây lá / Qua dốc đồi thoáng hiện bóng Huyền Không /
30 Tháng Chín 2014(Xem: 7314)
(Réo gọi, tha thiết) / Ôi! Anh em ơi! / Hãy hát cho nhau nghe / Hãy hát cho yêu thương / Mời biển đông sóng vỗ / Hãy hát cho xanh xao / Gọi nhức đau mầm lá / Hãy hát cho hoang vu / Những cuộc tình hóa gió